Tô Kiến Thanh không biết sau phẫu thuật có được ăn không, Kỳ Chính Hàn nói anh đã hỏi bác sĩ rồi, có thể uống chút cháo. Cô không hiểu vì sao anh lại đích thân nấu cho cô: “Thật ra anh có thể mua ở ngoài.”
Kỳ Chính Hàn đáp: “Anh nấu ngon hơn ngoài tiệm.”
Tô Kiến Thanh: “…” Chỉ là cháo thôi, có gì mà đặc biệt? Cô nếm vài muỗng, quả nhiên chẳng có gì khác biệt. Có người đúng là quá tự tin vào năng lực của bản thân.
Kỳ Chính Hàn lại hỏi: “Ngày mai muốn ăn gì? Anh làm cho.”
Tô Kiến Thanh nói: “Em đặt đồ ăn ngoài.”
Anh đáp: “Anh chặn hết đơn của em rồi.”
Cô không để tâm: “Tốt nhất là anh khiến toàn thành phố không ai giao đồ ăn được luôn đi.”
Anh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Cũng là một cách hay.”
Tô Kiến Thanh úp mặt vào bát cháo, âm thầm đảo mắt.
Kỳ Chính Hàn đề nghị: “Hầm canh gà nhé, được không?”
Tô Kiến Thanh ngẫm nghĩ, giọng nhàn nhạt: “Canh cá đi, em không thích gà.”
Vì sự nhượng bộ nhỏ ấy của cô, anh nhoẻn miệng cười: “Được.”
Uống hết nửa bát cháo, Tô Kiến Thanh thấy hơi đầy bụng, đặt bát xuống, hỏi: “Rốt cuộc anh biết chuyện này bằng cách nào?”
Anh đáp: “Thấy trên mạng.”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy hợp lý. Là người của công chúng, thật khó giữ được sự riêng tư. Tô Kiến Thanh cũng chẳng buồn xác minh lại, tiếp tục hỏi: “Anh đến lúc nào?”
Kỳ Chính Hàn nói: “Lúc em vào phòng phẫu thuật.”
Cô cười yếu ớt: “Vậy chẳng phải anh thấy bộ dạng em lúc mê man rồi à, có xấu lắm không?”
“Xấu?” Anh bật cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng hơn hẳn. “Em mà dính được hai chữ xấu sao?”
Cô cong môi: “Thôi được rồi, miệng anh ngọt thật đấy. Em có nói linh tinh gì không?”
Anh nhớ lại gì đó: “Thật ra có.”
Tô Kiến Thanh cảnh giác nhướng mày: “Em nói gì?”
“Khi ra khỏi phòng mổ, em cứ nắm lấy tay anh gọi mẹ, nói: ‘Mẹ ơi, sao mẹ lại tới đây?’”
Tô Kiến Thanh bật cười: “Thật à?”
Kỳ Chính Hàn gật đầu, cười: “Thật.”
Cô cười không ngớt: “Anh đừng lừa em nhé.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Không tin thì hỏi y tá đi. Anh còn bảo, sao mình trẻ vậy mà làm cả cha cả mẹ.”
Cô mỉa mai: “Anh mà còn trẻ à? Biết ngượng một chút đi.”
Anh nhướng mày: “Sao anh không trẻ? Đang độ tuổi thanh xuân đấy.”
Tô Kiến Thanh cúi đầu cười đến không ngậm được miệng. Kỳ Chính Hàn ngồi bên mép giường, hai người cứ vậy trò chuyện dăm ba câu. Trời đã tối. Đèn ngủ nhỏ dường như không đủ dùng. Tỉnh táo thì ít, mập mờ thì nhiều.
Một lúc sau, Kỳ Chính Hàn làm bộ xấu xa: “Anh đứng nãy giờ rồi, cho anh nằm lên giường một chút được không?”
Chẳng hiểu anh lấy đâu ra mặt mũi mà dám đưa ra yêu cầu như vậy.
“Kia có giường phụ.” Tô Kiến Thanh lạnh lùng chỉ về phía bên cạnh. Phòng bệnh của cô là phòng thường, có một chiếc giường cho người nhà, được ngăn bằng rèm.
“Nằm giường phụ không thoải mái.” Anh chẳng thèm liếc qua, chỉ nhìn cô, giọng như cầu xin. “Chỉ nằm chút thôi cũng không được à?”
Tô Kiến Thanh ngước mắt nhìn chai truyền, sắp hết rồi. Cô nói khẽ: “Sắp có y tá vào.”
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên, một cô y tá nhỏ bước vào kiểm tra. Kỳ Chính Hàn lập tức đứng dậy nhường chỗ, lùi ra ngoài hành lang, không nhìn vào trong nữa.
Tô Kiến Thanh thấy anh rời đi thì nhỏ giọng hỏi: “Lúc nãy tôi thật sự gọi anh ấy là mẹ sao?”
Y tá gật đầu, bật cười: “Đúng vậy.”
“Thật mất mặt.” Cô thấy xấu hổ không chịu được.
“Cô còn gọi tên anh ấy nữa.” Y tá vừa thay chai truyền mới, vừa nói.
Tô Kiến Thanh cũng ngẩng đầu nhìn: “Gọi gì?”
“Hình như là… Chính Hàn?” Y tá nghĩ một chút rồi ghé sát, cười nói nhỏ. “Anh ấy còn đích thân bế cô xuống giường đấy, dịu dàng lắm. Hai người là người yêu à?”
Người thích hóng hớt ở đâu cũng có, Tô Kiến Thanh mỉm cười lắc đầu.
“Thật xứng đôi, không ở bên nhau thì tiếc quá.”
“Xứng đôi” là một cụm từ rất đẹp, tiếc là chẳng có tác dụng gì.
Sau khi y tá rời đi, Kỳ Chính Hàn lại bước vào. Tô Kiến Thanh nằm trên giường, quay lưng vào phía tường, thờ ơ nhìn những hoa văn loang lổ phía trên. Nghe thấy tiếng bước chân anh tới gần, chăn bị nhấc lên, mang theo một luồng gió nhẹ. Anh nằm lên giường. Chiếc giường ấm áp bỗng trở nên chật chội, nhưng rõ ràng anh không hề chạm vào cô.
Kỳ Chính Hàn nói chỉ nằm một chút thôi, quả thật cũng không làm gì khác. Có lẽ do đứng lâu mỏi lưng nên anh mới nằm xuống thả lỏng thân thể. Giữa hai người cách nhau khoảng chừng hai nắm tay. Tô Kiến Thanh chỉ cần hơi trở mình là có thể chạm vào anh, vì vậy cô không dám động đậy. Cô hít thở sâu hơn, muốn cảm nhận mùi hương nhàn nhạt có phần đắng chát toát ra từ người anh.
“Em vừa hỏi y tá, người ta nói tôi đâu có gọi bậy anh gì cả.” Tô Kiến Thanh quay lưng về phía anh, giọng uể oải truyền tới. “Anh đúng là giỏi tự biên tự diễn.”
“Y tá nào?” Kỳ Chính Hàn bật cười. “Kéo lại đây hỏi xem, sao lại nói dối trắng trợn vậy chứ?”
Cô khẽ cười, trách anh: “Anh hung dữ quá, đừng dọa người ta.”
Anh nghiêng đầu nhìn vùng da trắng nơi sau tai cô, mỉm cười khẽ khàng, không nói gì thêm.
Hai người lại yên lặng nằm như vậy rất lâu, rồi Kỳ Chính Hàn lên tiếng: “Lúc cha mất, em vượt qua thế nào?”
Chưa từng có ai hỏi cô câu này. Bất ngờ bị chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng, cơn đau âm ỉ lan ra, tiềm thức thay cô trả lời: “Cảm giác như trời sập xuống.”
Cô bộc lộ lớp mềm yếu trong mình, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở.
Kỳ Chính Hàn cũng im lặng. Lời an ủi chẳng có nghĩa lý gì. Anh chỉ hối hận lúc đó không đến bên cô ôm lấy cô thật chặt. Có lẽ cô sẽ cố chấp đẩy anh ra, nhưng nhất định là cô cần.
Một lúc sau, anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Mẹ gọi điện hỏi về ca phẫu thuật. Tô Kiến Thanh đơn giản trả lời mấy câu: “Ổn lắm”, “rất suôn sẻ”, “hai ba ngày nữa là được xuất viện rồi”.
Kỳ Chính Hàn gối đầu lên tay, tựa vào đầu giường, yên tĩnh lắng nghe giọng nói mềm mại dịu dàng của cô.
Không đúng lúc lắm, anh cũng nhận được một cuộc điện thoại. Nghe tiếng chuông, Tô Kiến Thanh lập tức quay người, đưa tay bịt miệng anh, ngăn không cho anh lên tiếng. Anh cười khổ, đành cúp máy. Sau đó anh nắm lấy tay cô đang bịt miệng mình, kéo xuống một chút, suýt không thở nổi.
Tô Kiến Thanh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ngay trước mắt, nhất thời ngây người, quên cả trả lời điện thoại. Mẹ cô ở đầu dây bên kia gọi mấy tiếng “A lô? A lô?” Cô mới lúng túng đáp lại: “À, vâng, mẹ yên tâm.”
Cô dần cụp mắt xuống, rút tay khỏi má anh. Nhưng ngay lúc buông ra, bàn tay ấy lại bị Kỳ Chính Hàn giữ chặt.
Trong đêm tối tĩnh lặng, ánh đèn dịu dàng như gần như xa, hai người chỉ cách một bước là có thể tựa vào nhau. Nhưng Tô Kiến Thanh vẫn chọn cách bình tĩnh rút tay về. Anh không ép buộc nữa.
Cô nằm thẳng ra, Kỳ Chính Hàn liếc mắt nhìn cô: “Đợi em khỏe hơn chút, anh đưa đi chơi bóng.”
Cô hờ hững hỏi: “Lại là trò gì nữa?”
“Đánh bóng bàn, em biết không?”
“Còn chưa học được, tại anh dạy dở quá.”
Anh nghĩ một chút: “Vậy tìm nhà vô địch thế giới dạy em nhé?”
Cô giật mình: “Anh nói đùa hả, người ta bận thi đấu còn đâu?”
Kỳ Chính Hàn cười khẽ, giọng điệu lười nhác: “Anh gây ảnh hưởng đến người ta thi đấu chắc? Tìm người đã giải nghệ là được.”
Tô Kiến Thanh thấy khó tin: “Anh nghiêm túc thật sao, Kỳ Chính Hàn?”
Anh nhướng mày: “Chứ còn gì nữa.”
Cô nhìn anh rất lâu, bất lực cười nhẹ: “Anh thật là… Em biết nói gì với anh cho phải.”
Anh nghiêm túc hỏi lại: “Không phải em chê anh dạy dở sao?”
“Rồi sao nữa? Anh định huấn luyện em thành nhà vô địch thế giới à?”
Kỳ Chính Hàn bật cười, cuối cùng cũng nhận ra sự cứng nhắc trong ý định của mình.
Một lúc lâu sau, cô lên tiếng, giọng mỏng và nhẹ như gió sương, nghe không rõ lắm, miễn cưỡng ghép lại thành bốn chữ: “Anh chơi cùng em.”
Kỳ Chính Hàn nhếch môi, gật đầu hài lòng: “Được.”
Tô Kiến Thanh ngáp một cái, làm bộ nói: “Muộn rồi, anh mau đi tìm chỗ ngủ đi.”
Anh liếc nhìn cô, giọng trêu chọc: “Em đang đuổi anh đấy à?”
“Chẳng lẽ anh định ngủ lại ở đây?”
Không nói thêm lời, Kỳ Chính Hàn bật dậy khỏi giường: “Vô tình thế. Vậy thì đi đây.”
Ngay lập tức, vạt áo len của anh bị cô níu lại. Im lặng hồi lâu, cô mới khẽ lên tiếng: “Đừng đi.” Ba chữ rất rất nhẹ, như thì thầm, khiến anh nghe mà tai cũng ngứa ngáy.
Kỳ Chính Hàn cúi xuống, môi gần như chạm vào vành tai cô, cười trêu: “Em nói gì?”
Tô Kiến Thanh không nhìn anh, lại lên tiếng: “Cho anh ngủ giường phụ.”
Anh cong môi: “Tuân lệnh.”
Ngăn cách bởi một tấm rèm, hai người cùng qua đêm.
Tô Kiến Thanh không phải chưa từng nằm viện. Khi cha cô lâm bệnh, cô cũng từng sống trong mùi thuốc sát trùng như thế này. Khi ấy, ngày tháng không được tính bằng ngày, mà là từng phút, từng giây. Chỉ mong thời gian trôi chậm lại, không muốn ngủ, chỉ muốn ở bên thêm một chút. Nằm trên giường, cô ngây người nhìn trần nhà, đầu óc lộn xộn với nhiều nỗi u sầu. Bệnh viện thật là một nơi khiến người ta thấy nặng nề. Một lúc lâu không nghe thấy Kỳ Chính Hàn nói gì, trong sự im lặng kéo dài, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nửa mê nửa tỉnh, không biết đã qua bao lâu, cô mở mắt, đèn đầu giường vẫn sáng, căn phòng bệnh vẫn tĩnh mịch. Đột nhiên cô cảm thấy bất an, muốn vén rèm nhìn xem Kỳ Chính Hàn còn ở đó không, nhưng rèm lại quá xa. Cô với tay mãi cũng không chạm tới.
Thế là cô khẽ mấp máy môi, thốt ra ba chữ: “Anh còn đó không?”
Giọng cô không to không nhỏ, sợ làm anh tỉnh giấc, lại sợ anh không nghe được.
Nhưng không ai đáp lại.
“Chính Hàn.”
Phía bên kia vẫn lặng im.
Tô Kiến Thanh sốt ruột gọi lớn hơn: “Kỳ Chính Hàn?” Giọng nói đã có chút hoảng loạn.
Ý chí muốn tìm anh mạnh mẽ đến mức át cả sự yếu ớt của thân thể, cô khó nhọc chống người ngồi dậy, vén tấm rèm, quả nhiên, chiếc giường bên đó đã trống không.
Cô hoảng hốt xuống giường, ra ngoài tìm người.
Hành lang có chút ồn ào, Tô Kiến Thanh vừa đi vừa ngó quanh, lướt qua những gương mặt xa lạ. Mỗi ánh mắt lạ lẫm đều khiến trái tim cô thêm trĩu nặng. Cô vừa đi vừa cảm thấy vành mắt cay cay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ rồi tiếp tục tìm kiếm.
Mãi cho đến khi nhìn thấy người đàn ông dáng cao dong dỏng đứng bên khung cửa sổ ở khu vực thang máy. Một tay anh cầm điện thoại, tay kia chống lên bệ cửa sổ, tư thế ung dung tự tại, giọng nói khi trò chuyện cũng không hề nghiêm túc hay căng thẳng.
Lối thoát hiểm yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng nói trầm thấp của anh vang vọng lặp lại dưới trần nhà.
Cô đứng dựa vào cánh cửa, cảm giác mừng rỡ vì tìm lại được khiến trái tim đang lơ lửng bỗng rơi xuống, nhưng cũng đồng thời dấy lên một cảm giác xót xa không nói thành lời. Cứ lặng lẽ nhìn bóng lưng rộng lớn ấy.
Tô Kiến Thanh bước chân không phát ra tiếng, nhưng Kỳ Chính Hàn lại như linh cảm được điều gì đó, ngoảnh đầu lại: “Ơ? Sao em lại ra đây?”
Cô đáp: “Đi tìm nhà vệ sinh.” Rồi quay người bỏ đi.
Kỳ Chính Hàn cúp điện thoại, tò mò hỏi: “Phòng không có nhà vệ sinh à?”
“Ừ, em bị lẫn tí.” Cô sờ trán, nói vu vơ.
Dường như đoán được điều gì, anh sải bước đi theo, cúi người, nhìn cô nửa cười nửa không: “Sợ anh đi mất hả?”
“Không có.” Tô Kiến Thanh lắc đầu.
Một bàn tay rộng lớn nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, anh nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không rời nửa bước cho đến khi em xuất viện.”
Tô Kiến Thanh rõ ràng muốn khóc, nhưng lại gượng cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy thì ai sẽ đi chợ nấu ăn cho em?”
Kỳ Chính Hàn cười nói: “Anh có cả một đội bóng trợ lý, giờ đến lúc để họ phát huy tác dụng rồi, đâu thể chỉ cầm lương mà không làm gì.”
Cuối cùng cô cũng bật cười vui vẻ.
Ngay sau đó, chưa kịp kêu thành tiếng, người đàn ông cao lớn đã bế bổng cô lên. Sắc mặt Tô Kiến Thanh lập tức tái nhợt, ôm lấy cổ anh theo bản năng, ngạc nhiên hỏi: “Làm gì vậy?”
Anh liếc nhìn cô: “Trên người em còn vết mổ, không nên động đậy nhiều.”
Cô quay mặt đi, không muốn người khác nhìn thấy mình như vậy, lo sợ gây náo loạn: “Anh thả em xuống đi, gây chú ý lắm…”
“Nghe lời.” Kỳ Chính Hàn lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Cô không nói gì nữa, chỉ cúi đầu cho đến khi được đặt lại lên giường.
Vì muốn cô yên tâm, anh cố ý kéo rèm ra để cô có thể nhìn thấy anh.
Tô Kiến Thanh nhìn anh lên giường, khẽ nói: “Cảm ơn anh vì hôm nay đã đến.”
“Hử?” Anh nhấc mi mắt nhìn sang.
Cô chui đầu vào chăn: “Không thì em buồn chết mất.”
Anh bật cười: “Được, sau này mà buồn thì tìm anh, làm người giải trí cho em.”
“Được, rất hợp ý trẫm.” Giọng cười của cô bị tấm chăn phủ lấy.
Nửa đêm, vì ban ngày ngủ quá nhiều nên đầu óc cô rất tỉnh táo. Bỗng nhớ ra gì đó, cô nói: “Hôm đó anh thực sự phát rồ vì rượu đấy.”
Kỳ Chính Hàn nhắm mắt, hình như đã ngủ rồi. Một lúc sau anh lại lên tiếng, giọng khàn khàn: “Anh điên thế nào?” Xem chừng là bị cô đánh thức.
Tô Kiến Thanh thấy hơi áy náy, nhìn đồng hồ mới biết đã ba giờ sáng, liếc anh một cái rồi tiếp lời: “Anh nói: Mẹ kiếp, anh thua rồi, thua dưới tay em rồi, Tô Kiến Thanh.’”
Lời cô nói khiến Kỳ Chính Hàn lập tức tỉnh táo, anh mở mắt, cười không ngừng, nghiêng đầu nhìn nét mặt vui vẻ của cô: “Anh nói câu đó thật à?”
“Chẳng lẽ em lại bịa?” Cô mỉm cười. “Thực ra dễ kiểm chứng lắm, chỉ cần xem trong lòng anh có nghĩ vậy không.”
“Có.” Anh gật đầu nói. “Chuyện không còn là bí mật nữa, cả thế giới đều biết anh thua dưới tay em rồi.”
Tô Kiến Thanh cười thành tiếng: “Được rồi, ngủ đi, anh có bao giờ thức khuya như vậy đâu?”
Trong ấn tượng của cô, ngoại trừ những lúc bôn ba công việc, anh luôn giữ thói quen sinh hoạt rất điều độ.
“Không phải đâu.” Kỳ Chính Hàn liếc nhìn cô, ánh mắt trêu chọc, chậm rãi nói. “Em quên rồi à? Có lần chúng ta đến tận bốn giờ sáng mới xong chuyện.”
“….” Tô Kiến Thanh kéo chăn lật người quay mặt vào tường. “Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
Anh cười khẽ, cười sự thẹn thùng và trốn tránh của cô sau ngần ấy năm. Vẫn trẻ con như thế.
Một lúc sau, Kỳ Chính Hàn lại khẽ gọi: “Kiến Thanh.”
“Lại gì nữa?”
Giọng anh trầm vững, như dòng suối chảy róc rách: “Đừng buồn nữa, trời có sập cũng đã có anh chống rồi.”
Không cần quay đầu cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang dõi theo. Giữa họ luôn tồn tại thứ ăn ý không tên. Tô Kiến Thanh siết chặt tay nắm gối, cảm xúc phức tạp cùng sự dịu dàng của anh hóa thành dòng nước ấm chảy dọc trong cơ thể. Sau đó, cô nghe thấy anh cất lời.
“Ngủ ngon, bé ngoan.”