Tô Kiến Thanh không thích Đoạn Thần Dương. Ở bên cạnh anh, cảm giác tẻ nhạt mà cô từng nói với mẹ lại một lần nữa trỗi dậy.
Cô từng nói với Kỳ Chính Hàn rằng, ở cạnh Đoạn Thần Dương rất vui vẻ, đúng là có một chút thật, nhưng chút vui vẻ ấy không đủ khiến cô rung động. Những lần gặp gỡ với anh không phải điều gì cần thiết, nếu dùng khoảng thời gian đó để nằm ở nhà xem phim, có lẽ cô còn thấy vui hơn.
Điều quan trọng hơn là, cô hoàn toàn không có bất cứ ham muốn nào về chuyện hôn hay lên giường với anh. Với cô, điều này là một điểm chí mạng trong mối quan hệ của họ.
Cuối cùng, khi biết anh từng có một bạn gái cũ yêu nhau suốt sáu năm, Tô Kiến Thanh lập tức xác định, giữa họ sẽ không thể tiến xa thêm nữa.
Cô hiểu rất rõ mối tình đó có thể để lại ảnh hưởng sâu sắc ra sao. Thực ra, làm kẻ thừa hưởng bóng mát của người đi trước cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng bề ngoài cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hai người ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê nằm giữa khoảng sân trời, thoạt nhìn như đang tham gia buổi xem mắt. Ánh sáng từ trên cao như một sợi chỉ vàng rơi xuống, phủ lên những món nguội trên bàn.
Tô Kiến Thanh cụp mắt, khẽ khàng gật đầu: “Sao hai người lại chia tay?”
“Do không hợp thôi.” Anh trả lời ngắn gọn, sau đó bổ sung một câu. “Em yên tâm, không ai phản bội ai cả.” Ai nói đàn ông không đủ khéo léo cơ chứ?
Tô Kiến Thanh chỉ “ừ” một tiếng.
Cô thừa nhận mình là người ích kỷ, nếu không vì tình cảm sâu đậm thì việc cố gắng phát triển quan hệ với một người đàn ông, sống cùng nhau, tạm bợ qua ngày sẽ vô cùng khó khăn, mà cô thì không cần điều đó.
“Hôm nay sao ít nói vậy?” Đoạn Thần Dương im lặng một lát rồi cười trêu ghẹo. Anh ngả người ra sau, tay vòng ra sau đầu. “Vì anh ta đến gặp em à?”
Đoạn Thần Dương cố ý hạ thấp giọng khi nói.
Tô Kiến Thanh phun ra ngụm cà phê ra vì quá đỗi bất ngờ. Anh bật cười, đưa khăn giấy cho cô, để cô tự lau.
“Anh biết được gì rồi?” Cô buộc phải hỏi.
“Nghe người ta đồn thôi, cũng không rõ lắm.” Đoạn Thần Dương nghiêng người về phía trước, chống cằm nhìn cô đầy tò mò. “Em thực sự từng ở bên anh ta?”
“So với chuyện của anh, chẳng đáng nhắc tới.” Người yêu cũ sáu năm của anh làm cô rất để tâm.
Anh vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đó là Kỳ Chính Hàn đấy. Em có biết anh ta là hình mẫu trong mộng của bao nhiêu cô gái không?”
Tô Kiến Thanh nhàn nhạt đáp: “Cũng biết chút ít.”
Cô không muốn nói thêm nữa, bảo với anh mình muốn đi về.
Hết giờ cà phê, Đoạn Thần Dương đưa cô đi chơi bowling. Chỗ đó nằm ở ngoại ô, khá hẻo lánh. Lúc quay về thì bị kẹt xe nghiêm trọng, Tô Kiến Thanh thấy mệt, bèn nhắn tin cho Trần Kha: [Đang kẹt xe, tối nay tôi không tham gia nữa.]
Một lúc sau, Trần Kha nhắn lại: [Ok.]
…
Về đến nhà, đêm dài dai dẳng, không biết nên giết thời gian ra sao. Đang nghĩ ngợi thì Đoạn Thần Dương gọi điện tới: “Em thấy chán không?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Một chút.”
Đoạn Thần Dương: “Anh có bộ bài ở đây, đến chơi vài ván nhé?”
“Em gà lắm, không muốn để anh lấy hết tiền. Không đi.”
Anh nói: “Người đàng hoàng ai chơi ăn tiền chứ?”
Tô Kiến Thanh vẫn có chút do dự.
Đoạn Thần Dương dường như đoán đúng được suy nghĩ của cô, lập tức gửi một tấm ảnh, là một bé gái đang ngồi trong phòng khách nhà anh xem hoạt hình. Bé là diễn viên nhí trong đoàn phim, đóng vai con gái của Tô Kiến Thanh.
Đoạn Thần Dương nói: “Đến không? Chán chết đi được.”
Tô Kiến Thanh nói: “Được rồi, nhưng tối đa chơi hai tiếng. Dạo này em đang điều chỉnh lịch sinh hoạt, phải ngủ sớm.”
Trên đường tới đó, cô tiện tay đặt một phần bánh su kem kem tươi. Tô Kiến Thanh giờ không còn là kiểu người kiêng ăn tuyệt đối nữa. Phần lớn thời gian cô vẫn kiểm soát chế độ ăn uống của mình, nhưng vì đã quen tập luyện giữ dáng nên thỉnh thoảng cũng có thể thoải mái một chút.
Bé gái tên là Ninh Ninh, khoảng năm sáu tuổi, là con gái nuôi của Trần Kha. Tô Kiến Thanh từng nghe người ta kể, cha mẹ ruột của bé là họ hàng của Trần Kha, vì muốn sinh con trai nên phải “xử lý hợp pháp” đứa con gái, liền giao bé cho Trần Kha nuôi. Ông vui vẻ nhận nuôi Ninh Ninh, vì ông vốn có xu hướng tính dục làm ông không thể có con ruột.
“Woa, dì Kiến Thanh tới rồi!” Người mở cửa là Ninh Ninh. Bé reo lên đầy phấn khích, để lộ hàm răng còn thiếu một nửa.
Tô Kiến Thanh tay xách hộp su kem, tay kia bế bé vào trong.
“Sao con lại nặng hơn thế này?” Cô nhìn cô bé răng thưa, nở nụ cười ấm áp. “Đừng ăn nhiều quá. Con thế này nhìn chẳng giống con nhà nghèo chút nào.”
Đoạn Thần Dương dựa vào mép bàn, đang nạy một hạt mắc ca, dáng vẻ lười nhác: “Sao với con nít mà em cũng nghiêm khắc vậy? Con bé còn đang lớn mà.”
Tô Kiến Thanh nói: “Anh nhìn mặt con bé tròn thế kia, phim mà chiếu lên kiểu gì cũng bị soi, sao con gái Phương Tuyết Nga lại có cả nọng cằm.”
Tuy nói vậy, nhưng khi mở hộp bánh ra, cô vẫn hào phóng đưa cho Ninh Ninh.
“Cảm ơn dì ạ!”
Đoạn Thần Dương bị câu nói của cô chọc cười, nhưng đến khi hộp bánh được mở ra, anh lập tức nhăn mặt, tay quạt lia lịa: “Mùi sầu riêng hả, chết tiệt!”
Anh ra lệnh cho bé: “Mau ra bên kia ngồi ăn, muốn ngạt chết chú hả!”
Tô Kiến Thanh cười đến cong cả mắt.
Mà Ninh Ninh cũng không phải dạng dễ bắt nạt, bé ưỡn ngực lên trước mặt Đoạn Thần Dương, ăn bánh su kem một cách ngon lành, cố tình chọc tức anh.
Ba người không có bất kỳ mối quan hệ nào lại cùng ở chung một chỗ, vậy mà không khí lại vô cùng vui vẻ hòa hợp. Trên TV đang chiếu bộ phim “Hồng Vũ” từng đoạt giải của Tô Kiến Thanh, chắc hẳn do Đoạn Thần Dương bật lên. Tô Kiến Thanh rất hiếm khi xem lại tác phẩm của mình, phần nhiều vì thấy ngại ngùng. Ban đầu chỉ định làm nhạc nền lúc chơi bài, nhưng càng nghe cô càng bị cuốn vào.
Cô nghiêng đầu nhìn sang màn hình, lúc này phim chiếu đến đoạn nàng ni cô tiễn biệt người bạn thân thiết nhất trong một cơn giông tố dữ dội. Nàng ấy leo lên chiếc thuyền nhỏ tự chế, nằm im lặng trên đó, nước lạnh ngấm ướt toàn thân. Từ giây phút ấy, nàng bắt đầu hành trình cô độc, trôi dạt vô định dọc theo bờ nước của Vân Mộng Trạch.
Đó là một cảnh quay toàn cảnh từ trên cao, hình ảnh tuyệt đẹp. Cả mặt hồ nhuốm màu xanh thẫm, nhân vật chính nhỏ bé nằm trên thuyền, nom từ xa như một bông tuyết trắng tinh, nổi lênh đênh ở góc trên bên phải của màn hình.
Đoạn Thần Dương thấy cô xem phim chăm chú đến mức quên cả việc ra bài, vậy là cũng nhìn theo cô. Anh nói: “Anh nhìn poster cứ tưởng là phim hài, sao xem thấy bi thương quá vậy.”
Tô Kiến Thanh bừng tỉnh, quay qua nhìn anh: “Anh chưa xem bộ này hả?”
“Chưa, anh chỉ thích phim hài.”
“Vậy anh không hiểu được nội dung đâu.”
Có một điểm hay ở Đoạn Thần Dương, anh không cố chấp, cũng không bao giờ viện cớ cho bản thân. Có là có, không là không.
“Anh đúng là xem không hiểu, mấy bộ phim đoạt giải khác anh xem cũng không hiểu nổi. Phim này nói về điều gì?”
Cô đáp: “Từ biệt và kiên trì.”
Con người luôn phải liên tục nói lời từ biệt, với bạn bè, người yêu, gia đình.
Đời người lắm gian truân, số phận đầy nghiệt ngã. Cuộc sống như một giấc mộng phấn hoa, cuốn theo vòng xoáy hồng trần vội vã. Có nhân thì ắt có quả. Những trải nghiệm khắc nghiệt bắt buộc phải trải qua sẽ tôi luyện nên sức mạnh nội tâm, lặng lẽ chôn vùi những oán hận ồn ào, giữ lại cho ta sự tỉnh táo và bình thản. Nếu vượt qua được, cuối cùng sẽ có một trái tim không gì có thể làm tổn thương, nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng. Từ đó biết chấp nhận nhân duyên, sống thanh đạm mà vui vẻ.
Đoạn Thần Dương chống tay lên trán, cắt ngang: “Được rồi được rồi, nói nữa chắc anh đi tu mất.”
Tô Kiến Thanh cười khúc khích.
Hai người tiếp tục chơi bài, trong phòng yên tĩnh hơn đôi chút. Nhưng Đoạn Thần Dương vốn không phải kiểu người trầm lặng: “Này, để anh kể em nghe về bạn gái cũ của anh nhé. Là chuyện về cô người yêu cũ sáu năm của anh í.”
Ai muốn nghe chứ?
Tô Kiến Thanh lịch sự gật đầu: “Anh kể đi.”
Bạn gái cũ của anh tên là Ngô Miểu, từng là sinh viên khoa biểu diễn. Tô Kiến Thanh có nghe qua, là một diễn viên ít tên tuổi. Hai người quen nhau thời đại học. Đoạn Thần Dương không phải diễn viên chuyên ngành, nhưng sinh ra đã “ở vạch đích”, nên thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, còn Ngô Miểu đến giờ vẫn chỉ là người đứng ở rìa đường, chuyên đóng các vai phụ nhỏ lẻ.
“Anh từng nhắc đến chuyện cưới hỏi, cô ấy lo lắng nhà anh không đồng ý, anh còn ra sức thuyết phục. Kết quả khi về nhà vừa nói ra, cha mẹ anh đúng là phản đối rất dữ.”
“Vì chuyện đó, hai đứa cứ dây dưa mãi, không cách nào giải quyết. Mẹ anh thì quá độc đoán, không nói lý được.”
Tô Kiến Thanh tò mò nhìn anh: “Vậy hai người chia tay cũng vì chuyện đó?”
“Có thể xem là vậy.” Đoạn Thần Dương thành thật nói. “Rõ ràng biết hai người sẽ không có kết quả, nhưng khi suy nghĩ đó đè nặng lên đối phương, đủ thứ mâu thuẫn sẽ nảy sinh. Chỉ cần chuyện nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến cãi vã. Về sau, cả hai đều rất mệt mỏi.”
Tô Kiến Thanh trầm ngâm: “Em có thể hiểu được, một kiểu tình yêu không có kết cục tốt.” Cô cũng hiểu được những vấn đề thực tế bị khoảng cách giai cấp khuếch đại lên.
Đoạn Thần Dương nhìn cô, ánh mắt như đang hồi tưởng về điều gì đó trong quá khứ, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu, đầy vẻ tiếc nuối.
Tô Kiến Thanh nói: “Gia cảnh của em cũng không tốt, nếu thực sự có một ngày chúng ta đi đến bước đó, mà mẹ anh không đồng ý, chẳng phải là công cốc sao?”
Đoạn Thần Dương nói: “Em thì khác. Em là Ảnh hậu mà.”
Tô Kiến Thanh hỏi lại: “Anh thực sự nghĩ vậy à?”
Anh lắc đầu: “Không phải anh, nhưng cha mẹ anh sẽ nghĩ như thế. Mẹ anh còn từng xem phim của em, bà rất thích em.”
Tô Kiến Thanh gật đầu rồi tò mò hỏi: “Vậy tại sao ngày trước anh không giúp cô ấy?”
Đoạn Thần Dương đáp: “Cô ấy không muốn nhận. Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa bọn anh không có chuyện lợi dụng lẫn nhau. Nếu có, thì chẳng còn trong sáng nữa.”
Tô Kiến Thanh hơi mắc nghẹn, nét mặt bỗng thay đổi: “Anh đang bóng gió nói em à?”
Đoạn Thần Dương giật mình, lập tức giơ tay đầu hàng: “Tha cho anh đi, không có ý đó đâu.”
Tô Kiến Thanh mỉm cười, cho qua chuyện này, song trong lòng vẫn có chút chua xót.
Đã nói hai tiếng thì đúng hai tiếng, khoảng thời gian chơi bài nhàm chán nhanh chóng trôi qua. Ninh Ninh nằm trên sô pha xem hoạt hình, bé ở chung với nữ phó đạo diễn của đoàn, giữa chừng phó đạo diễn tới đón bé về.
Chỉ vài phút sau, Tô Kiến Thanh ngáp một cái, nói muốn về nghỉ.
Đoạn Thần Dương cũng không giữ cô lại.
Phòng của Tô Kiến Thanh nằm ngay đối diện phòng anh. Khi cô mở cửa, bất ngờ thấy một người đàn ông đang đứng ở hành lang.
Vừa mới từ tiệc rượu về, anh mặc bộ đồ tây chỉnh tề. Mùi rượu nồng nặc khiến cô phải nhíu mày, Kỳ Chính Hàn nghe thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn cô.
Trong mắt anh là sự thờ ơ lạnh nhạt, khoảnh khắc khi thấy cô bước ra từ căn phòng đó, những cảm xúc vốn đang kìm nén bỗng chốc như muốn bùng phát. Mạch máu nơi cần cổ nổi rõ trên lớp da đỏ au, cả hai thứ ấy đều ngày một sậm màu hơn.
Tô Kiến Thanh đóng lại cửa phòng Đoạn Thần Dương, đảo mắt nhìn quanh. Hành lang vắng vẻ, duy nhất một người đàn ông đang say khướt, lười biếng tựa vào tường.
Ánh mắt anh nhìn cô rất phức tạp, cúc áo sơ mi đã bung mấy chiếc, men rượu tích tụ trong người khiến làn da anh ửng đỏ, lan ra tới tận ngực.
Từ ánh mắt đó, có thể thấy anh đã không còn tỉnh táo.
Cô bình tĩnh nhắc nhở: “Anh đi nhầm phòng rồi.”
Nhưng rõ ràng mục đích của anh không phải về phòng nghỉ. Khi Tô Kiến Thanh bước đến gần, Kỳ Chính Hàn đột ngột nắm chặt cổ tay cô. Anh kéo mạnh chiếc vòng màu xanh đang đeo trên tay cô, giật đứt hẳn khỏi cổ tay bằng một lực mạnh.
Anh vung tay, món đồ bị ném ra, vẽ thành một tia sáng loang loáng giữa không trung rồi rơi xuống tấm thảm ngoài hành lang.
Giống như ném rác vậy.
Giọng Kỳ Chính Hàn lạnh băng, nhìn cô chăm chú: “Sao hôm nay không đến?”
Tô Kiến Thanh ngỡ ngàng trước hành động vô lễ của anh. Cô không muốn dây dưa với một kẻ say, cố gắng kiềm chế, trả lời anh: “Em đã nói với đạo diễn Trần rồi, do bị kẹt xe.”
Cô muốn nhặt lại vòng tay.
Tay anh vẫn nắm chặt lấy cô, đến khi cô vừa bước ra được một bước thì bị kéo ngược về.
“Vào phòng, nói chuyện.”
Tô Kiến Thanh cuối cùng cũng nổi giận, cô gắng sức đẩy người đàn ông cao lớn trước mặt để giữ khoảng cách: “Đây là phòng của em, anh dựa vào đâu mà…”
Chưa kịp nói hết câu, Kỳ Chính Hàn đã giơ cổ tay cô lên, ấn thẻ phòng vào khóa cửa, sau đó là một tiếng “tích” vang lên.
Không còn điểm tựa, Tô Kiến Thanh loạng choạng, gần như ngã ngửa ra sau. Cô sợ hãi suýt đã hét thành tiếng.
Kỳ Chính Hàn kịp giữ lấy tay cô rồi vòng tay qua eo, đỡ cô trong khoảnh khắc chực ngã.
Tô Kiến Thanh ngã vào lòng anh, gò má áp sát vào cơ ngực rắn chắc. Qua lớp áo sơ mi mỏng, cô cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và nhiệt độ nóng hổi đã lâu không còn quen thuộc.
Tất cả đèn trong phòng đều tắt. Làn ánh sáng cuối cùng từ khe cửa cũng bị ngăn lại khi cánh cửa đóng sập, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Trước mắt cô chỉ còn đôi mắt như dã thú đang săn mồi kia, sát gần đến mức khó thở. Bên tai là hơi thở dồn dập, nặng nề như mây đen vần vũ áp xuống tạo thành.
Tô Kiến Thanh run giọng, ngập ngừng nói: “Bình tĩnh một chút, để em bật đèn đã… công tắc ngay sau lưng anh.”
Cô giơ tay cầm thẻ, định bật đèn. Nhưng Kỳ Chính Hàn dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu thẻ, vung mạnh ra sau. Thẻ phòng rơi không tiếng động.
Tô Kiến Thanh bị anh siết chặt vòng eo, không thể nhúc nhích. Trong bóng tối mờ mờ, họ nhìn nhau đầy căng thẳng, ánh mắt anh như cơn bão sắp ập đến.
Cô chờ anh lên tiếng, Kỳ Chính Hàn lại cúi mắt, dừng ở đôi môi cô. Chỉ trong chớp mắt, cơn mưa giông trút xuống. Nụ hôn nóng bỏng bao trùm, vội vã và hỗn loạn, lẫn trong đó là mùi rượu nồng nàn. Cô bị anh quấn lấy, vùi lấp. Đầu lưỡi anh chạm tới, dồn ép. Tô Kiến Thanh mím chặt môi, nỗ lực chống đỡ.
Kỳ Chính Hàn giữ cằm cô, dùng hai ngón tay ép lên gò má, thô bạo tách răng cô ra.
Tô Kiến Thanh không còn sức phản kháng, để mặc cho chiếc lưỡi ẩm nóng của anh xâm chiếm.
Đó là một nụ hôn nóng rát, ẩm ướt đến mức làm cô toát mồ hôi. Cô siết lấy lưng áo anh, những đường gân tay nổi rõ trên mu bàn tay.
Kỳ Chính Hàn vẫn chưa thỏa mãn, cơ thể càng nóng hơn, cáu kỉnh cởi bung thêm một chiếc cúc áo, anh bế ngang cô lên.
Tô Kiến Thanh nắm chặt cổ áo anh, thở dốc, luống cuống nói: “Giám đốc Kỳ, giữ mặt mũi cho mình chút đi.”
Cô bị ném xuống sô pha, bàn tay anh đè lên vai cô. Trong bóng tối mờ mịt, cô không thể nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ nghe thấy giọng anh khản đặc, mất kiểm soát đến mức không giống chính mình: “Em nói xem, yêu mà không được đáp lại thì cần gì giữ mặt mũi nữa?”
Tô Kiến Thanh sững người, cứ ngỡ mình đang nghe nhầm, phải mất một lúc cô mới lên tiếng: “Anh nói gì thế?”
Kỳ Chính Hàn không trả lời, chỉ tự nói tiếp: “Em bảo anh phải trơ mắt nhìn em sống không hạnh phúc sao? Em thực sự nghĩ anh bạc tình bạc nghĩa, không quan tâm gì à?”
“Phải, anh cũng từng nghĩ như thế. Nhưng bây giờ… mẹ kiếp, anh thua rồi, thua dưới tay em rồi.”
“Tô Kiến Thanh, anh nhớ em đến phát điên. Em bảo anh phải giữ mặt mũi cho mình kiểu gì?”
“Anh có thể chịu đựng đau khổ, nhưng vẫn hy vọng em được hạnh phúc.” Kỳ Chính Hàn nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô. Giây phút im lặng nhìn nhau, cô cuối cùng cũng bắt được ánh mắt của anh. Không còn là ánh mắt nồng nàn si mê thuở trước, mà là nỗi đau, sự bất lực, và một tình cảm sâu sắc vẫn luôn chờ đợi cô.
Anh nói: “Em bảo anh làm sao nhẫn tâm nhìn em bị tổn thương?”
Tô Kiến Thanh không kìm được, khóe mắt nóng bừng. Cô chăm chú nhìn đôi mắt mơ màng của anh.
Kỳ Chính Hàn cúi người sát hơn, nhưng không vội làm gì. Anh khẽ cọ vào chóp mũi cô, mang theo một cảm giác nhồn nhột dịu nhẹ.
Không giống anh chút nào. Cô chưa từng thấy anh mất kiểm soát đến vậy. Dù say rượu, anh cũng không nên là Kỳ Chính Hàn như thế này, người đàn ông từng khôn ngoan, điềm đạm, biết rõ từng bước đi.
Họ gần nhau đến mức vạt áo sơ mi của anh phất nhẹ lên xương quai xanh của cô.
Chỗ nào cũng thấy ngứa, chóp mũi, bả vai cùng lồng ngực. Đây là một cảm giác khó chịu không thể gọi tên. Là nỗi giày vò không cách nào nói rõ, không cách nào xóa bỏ. Dù có nói gì, làm gì, cũng không thể xoa dịu được cảm xúc ấy.
Anh áp môi lên đôi môi run rẩy của cô, bàn tay phủ lên mặt cô, kìm nén cơn giận, thì thầm: “Bé con, nghe lời anh, cắt đứt với cậu ta đi.”
Giọng Kỳ Chính Hàn hơi run rẩy, khàn khàn, đứt đoạn. Nhưng từng chữ một ráp lại thành một câu khiến người nghe phải bất ngờ, cứ thế rơi thẳng vào tai cô.
Anh từng bảo cô phải “thực tế một chút”, câu nói ấy từng khiến cô đau nhói tận tim. Mà lần này, mệnh lệnh ấy như cây kim, từng mũi xuyên thẳng vào tim cô, rồi lại dùng mật ngọt vá víu vết thương. Đợi đến khi cơn đau trở nên sắc lẹm, quay đầu lại nhìn, trái tim từng mong manh ấy đã bị đâm thủng đầy lỗ.
Giờ phút này, Tô Kiến Thanh mới có thể chắc chắn, không phải mơ, đây chính là Kỳ Chính Hàn. Người từng cho cô rất nhiều kỳ vọng, người dùng giọng điệu uy nghi ra lệnh cho cô. Sự kiêu ngạo và dịu dàng của anh, chưa từng mâu thuẫn với nhau.
Cùng lúc ấy, trái tim vẫn còn đôi chút hy vọng lại lần nữa rơi xuống vực sâu.
Tô Kiến Thanh im lặng một lúc, kìm nén sự nghẹn ngào, sau đó cô cất lời, giọng rất nhạt: “Anh cứ nói anh khác Chu Già Nam, khác ở chỗ nào? Cùng một giuộc cả thôi, các anh đều không học được cách tôn trọng và bình đẳng khi muốn yêu ai đó.”
“Phải.” Kỳ Chính Hàn ngắt lời cô, tiếng nói nặng nề. “Phải, anh cao ngạo, ích kỷ, anh và cậu ta chẳng khác gì nhau. Đừng thuyết giáo vấn đề này với anh nữa, được không?”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, chốc lát lại thều thào: “Cho anh hôn một chút đi. Anh chịu không nổi nữa rồi.”
Tô Kiến Thanh lập tức giơ tay che môi anh, lạnh nhạt nói: “Anh say rồi, em thì không. Em không muốn có một mối quan hệ không rõ ràng với anh.”
Anh nhìn vào mắt cô, cuối cùng khép mắt lại trong thất vọng.
Nụ hôn vừa rồi vẫn còn in trên môi cô, để lại một cảm giác bỏng rát không cách nào tan đi.
Cô đẩy anh ra, Kỳ Chính Hàn mệt mỏi ngả người nằm trên sô pha.
Tô Kiến Thanh bật đèn lên. Khung cảnh trước mắt và cả tâm trạng lúc này như được mở rộng, khoảnh khắc mập mờ dịu dàng vừa nãy cũng tan biến. Cô lấy lại bình tĩnh, dọn sạch mọi cảm xúc hỗn loạn, hỏi anh: “Anh ở đâu? Em đưa anh về.”
Kỳ Chính Hàn im lặng. Mu bàn tay che lên mí mắt, như bị ánh sáng đột ngột làm nhức nhối, không rõ là anh ngủ hay chưa.
Tô Kiến Thanh đoán không đợi được câu trả lời, bèn chủ động thò tay vào túi quần anh tìm thẻ phòng, nhưng không thấy.
Cô lấy điện thoại của anh, định gọi cho ai đó, vừa mở danh bạ thì thấy số của cô được ghim đầu tiên. Bao nhiêu năm qua, họ không còn liên lạc.
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy cái tên “Kiến Thanh” trong điện thoại anh, cô đã vui đến thế nào, nhưng đến hôm nay, tất cả cảm xúc cũ đã bị thời gian tàn nhẫn xóa nhòa.
Ngón tay cô khựng lại trên màn hình một lúc rồi tiếp tục kéo xuống.
Trong danh bạ của anh có rất nhiều dãy số liên lạc, cô không biết phải gọi cho ai.
Cô lay anh dậy: “Kỳ Chính Hàn, trợ lý của anh là ai?”
Anh lập tức giành lại điện thoại, giọng điệu đùa cợt mang theo chút bất lực và chua chát: “Không thể để anh nghỉ một lát ở chỗ em được hả?”
Anh mở mắt mệt mỏi nhìn cô: “Anh thấy mệt lắm, đừng tàn nhẫn như vậy.”
Tô Kiến Thanh do dự chốc lát, cuối cùng bị anh thuyết phục, không cố gắng liên lạc với người của anh nữa. Cô đồng ý để anh ở lại nghỉ qua đêm. May mắn là chỗ cô có hai phòng ngủ. Cô sắp xếp cho anh chỗ nằm thoải mái, dìu anh vào phòng.
Cô mở cửa sổ để tản bớt mùi rượu. Khi quay lại, anh đã thở đều đều, ngủ mất rồi. Chăn chưa đắp, phần ngực trắng lộ ra dưới lớp áo sơ mi.
Sau khi dọn dẹp xong, cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Tô Kiến Thanh dậy sớm, cũng có thể nói cả đêm chẳng ngủ được, chỉ trằn trọc nghĩ xem sáng hôm sau phải đối mặt với anh thế nào. Không ngờ, Kỳ Chính Hàn còn dậy sớm hơn cô.
Cô mở cửa ra đã thấy anh ngồi ngay ngắn trên sô pha, không còn dáng vẻ sa sút tối qua. Rượu đã tan, lại trở về dáng vẻ phong độ, tự tin, là vị giám đốc Kỳ Chính Hàn giỏi giang của ngày thường.
“Chào buổi sáng.” Tô Kiến Thanh bình tĩnh chào hỏi.
Kỳ Chính Hàn liếc cô một cái, hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Xem ra tối qua đúng là say đến mơ hồ.
“Anh uống nhiều quá.”
Anh nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, giọng còn khàn. Hậu cơn say khiến đầu đau nhức, Kỳ Chính Hàn day thái dương, hỏi: “Tối qua anh có nói linh tinh gì không?”
Tô Kiến Thanh đáp: “Phát rồ vì rượu thôi.”
Anh nhướng mày, cười nhạt: “Không thể nào, anh chưa bao giờ phát rồ vì rượu.”
Chắc thấy chuyện quá kỳ quặc, ánh mắt anh nhìn cô cũng đổi khác. Tô Kiến Thanh thầm trợn mắt, chẳng buồn tranh luận.
Cô đi rửa mặt, tới khi bước ra thì thấy trên bàn đã có hai ly cà phê Americano anh đặt, một ly đã uống được một nửa.
Tô Kiến Thanh nói: “Mới bảy giờ, anh ra ngoài giờ này chắc không ai thấy đâu.”
Kỳ Chính Hàn chẳng buồn đáp, vẫn lười biếng dựa vào sô pha, từng chiếc nút áo được anh tháo ra. Chiếc áo sơ mi vốn được cắt may tinh xảo, sau trận hỗn loạn đêm qua đã nhăn nheo đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu.
“Cho anh mượn phòng tắm.” Anh uể oải nói.
Không đợi cô trả lời, Kỳ Chính Hàn đã gọi một cuộc điện thoại, nói vào máy: “Gửi cho tôi một bộ quần áo.” Sau đó cúi đầu gõ tin nhắn, có lẽ là nhắn số phòng của cô.
Tô Kiến Thanh: “…”
Chiếc áo sơ mi bị anh cởi phăng chỉ trong hai, ba động tác, phần thân trên rắn chắc, cơ bắp lộ rõ ngay trước mắt cô. Tô Kiến Thanh còn đang nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng, tức khắc quay mặt sang hướng khác. Kỳ Chính Hàn bước thẳng về phía phòng tắm, lúc đi ngang qua cô, anh bất chợt nói một câu, không nổi chút gợn sóng: “Từ hôm nay anh bắt đầu theo đuổi em.”
Cô bàng hoàng trong thoáng chốc.
Giọng điệu đó không giống theo đuổi mà như đang ra tối hậu thư với cô vậy.
Tô Kiến Thanh không đứng ở cửa nữa, lui ra một bên. Cô cầm ly cà phê anh mua cho mình, uống vài ngụm. Người mang quần áo đến rất nhanh, không ngờ lại là chú Hà. Thấy Kiến Thanh, chú Hà hơi giật mình, lập tức nói: “Là cô Kiến Thanh à, vậy cô đưa quần áo cho giám đốc Kỳ nhé, tôi không vào đâu.”
Tô Kiến Thanh nhận lấy bộ đồ, không biết phải nói gì. Do dự vài giây, cô nhìn bóng dáng chú Hà rời đi, cảm thấy hơi ngượng. Muốn giải thích, nhưng chẳng biết nói sao cho đúng.
Cô gõ cửa phòng tắm: “Quần áo đem đến rồi, em để ngoài cửa.”
“Đem vào đi.” Giọng anh vọng ra sau tiếng nước chảy, trầm thấp mà mơ hồ.
Tô Kiến Thanh không nghe theo: “Em để ngoài cửa thôi.” Cô kéo một cái ghế tới, đặt quần áo lên.
Bên trong im lặng, Kỳ Chính Hàn không nói thêm gì nữa.
Khi anh tắm xong bước ra, đã ăn mặc chỉnh tề, đang cài từng chiếc cúc áo. Gương mặt và đôi mắt còn hơi ẩm ướt, anh khàn khàn cất lời: “Anh nói là theo đuổi nghiêm túc, chắc không được xem là đeo bám quấy rầy đâu nhỉ? Người khác có những quyền lợi gì thì anh cũng muốn có như vậy.”
Anh đang giải thích cho câu nói “muốn theo đuổi em” lúc nãy.
Tô Kiến Thanh nhét một miếng bánh tart trứng vào miệng, không trả lời.
Thấy cô im lặng, Kỳ Chính Hàn tiến lại gần, tay đút túi, dáng vẻ lười nhác bất cần đời, nghiêng đầu nhìn cô.
“Hôm qua anh mơ một giấc mơ, trong mơ chúng ta hôn nhau.”
Anh bước lên phía trước, mang theo mùi hương cam quýt tươi mát, cúi người lấy chiếc đồng hồ của mình bên kia bàn ăn sáng. Giọng nói của anh gần hơn, mang theo ý cười không rõ ràng, như thể đang kề sát bên tai cô.
“Vẫn có cảm giác như trước.”