• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Trình An gọi điện đến, hỏi Tô Kiến Thanh đang ở đâu, bảo cô qua ăn cơm.

Tô Kiến Thanh nói vào điện thoại: “Vâng, đạo diễn Lộ, em qua ngay ạ.”

Kỳ Chính Hàn thấy cô đã nghe điện thoại xong, bèn thấp giọng trách: “Tôi thấy em nói chuyện với Lộ Trình An rất kính trọng, sao với tôi lại chẳng nể nang gì thế? Tôi lại chọc giận em chỗ nào à?”

Dù nói vậy, khóe môi anh vẫn mang theo ý cười.

Tô Kiến Thanh cười khẽ, xoay người đi về phía nhà hàng: “Vì ông ấy là đạo diễn, còn anh là Chính Hàn.”

Cô đã học được cách dỗ dành đàn ông, giống như anh dỗ dành phụ nữ.

Kỳ Chính Hàn mỉm cười, đưa tay vén nhành thông xanh trên đỉnh đầu cô.

Trong bữa tiệc, để tăng điểm ngoại hình, Tô Kiến Thanh chọn cách tháo kính ra.

Tầm nhìn của cô lập tức trở nên mờ mịt, chỉ có đĩa thức ăn trước mặt và đàn em ngồi bên cạnh là rõ ràng. Đôi mắt kém khiến cô chỉ lờ mờ nhận ra bên cạnh Kỳ Chính Hàn có một cô gái – đó là Giang Liễm.

Bên cạnh Giang Liễm là Lộ Trình An. Đạo diễn Lộ vô cùng ưu ái cô ấy, dành cho cô ấy một chỗ ngồi phía trên.

Người đến muộn nhất là nam chính của bộ phim, một diễn viên gạo cội của Hong Kong, từng đoạt vô số giải thưởng. Vì danh tiếng lớn, khi ông đến, mọi người đều đứng dậy đón chào. Nhưng bản thân ông không hề tỏ vẻ kiêu ngạo, hơn nữa, còn là bạn tri kỷ lâu năm của Lộ Trình An.

Sau khi bước vào, ông phát thuốc lá cho mọi người. Khi đưa đến Thịnh Yến thì bị từ chối.

Vị tiền bối kia dùng giọng điệu trêu chọc đàn em: “Thử một điếu xem, rượu và thuốc lá giúp khơi dậy cảm hứng, rất có lợi cho sáng tạo nghệ thuật đấy.”

Thịnh Yến thực cạn lời, giơ tay đầu hàng: “Tha cho em đi, ảnh đế. Chuyện này mà lộ ra ngoài, các fan của em sẽ xấu hổ đến độn thổ mất.”

Cậu là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nói chuyện vẫn còn chút hồn nhiên trẻ con. Cả bàn tiệc đều bật cười.

Tô Kiến Thanh liếc mắt về phía Kỳ Chính Hàn.

Cô không thể nhìn rõ, chỉ mơ hồ cảm giác được anh đang hướng ánh mắt về phía mình. Thần sắc hờ hững, không hùa theo mọi người cười đùa.

Anh châm thuốc, rít một hơi.

Ở đây có nhiều người miền Nam, họ dùng tiếng Quảng Đông để trò chuyện, Kỳ Chính Hàn cũng có thể bắt kịp nhưng trong bữa tiệc anh lại tương đối trầm mặc. Tô Kiến Thanh nghĩ: Anh không cần nịnh nọt, không cần xã giao với bất kỳ ai.

Thế nên cô cũng được hưởng ké. Từ vai diễn tình nhân đến ánh trăng sáng, chỉ cần một bàn tay khéo léo lật ngược ván cờ.

Rượu được rót đến chỗ Tô Kiến Thanh, cô đang định nâng ly rỗng lên.

“Kiến Thanh không uống.” Kỳ Chính Hàn lên tiếng. Giọng anh trầm lạnh như một mảnh băng mỏng, vỡ tan trên mặt bàn.

Anh thực sự đang nhìn cô.

Người phục vụ chững lại, sau đó thu chai rượu về. Chiếc ly trước mặt cô được thay bằng nước ấm.

Tiếp theo là Thịnh Yến, cậu che miệng ly lại, đôi mắt sáng rực: “Tôi cũng không uống.”

Tô Kiến Thanh trêu chọc: “Không ai lắm miệng đi mách với fan của cậu đâu, cậu cứ yên tâm uống đi.”

Thịnh Yến nói: “Quân tử thận độc, bất khi ám thất.”

Tô Kiến Thanh bật cười: “Xin lỗi, tôi dốt nát lắm, câu đó có nghĩa là gì vậy?”

Cậu chống tay lên má, hơi nghiêng người về phía cô, nghiêm túc giải thích: “Có nghĩa là, ngay cả khi ở một mình cũng phải tự giác cẩn trọng.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Học được rồi.”

Cô vừa ngước mắt thì thấy Giang Liễm đang trò chuyện với Kỳ Chính Hàn. Cô ấy nghiêng người đến gần anh, cúi đầu nói gì đó, còn Kỳ Chính Hàn thì kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng còn nhẹ nhàng gật đầu.

Giữa bàn có một đĩa thịt nguội nhỏ, trên đó chỉ còn lại một lát củ sen nếp hoa quế. Kỳ Chính Hàn đứng dậy gắp lấy, Tô Kiến Thanh đoán anh định lấy cho Giang Liễm, vì anh dùng đũa riêng.

Nhưng ngay khi đầu đũa anh chạm vào miếng củ sen, Thịnh Yến đã nghiêng người tới, dùng đũa của mình ấn nó trở lại đĩa.

Hai đôi đũa của hai người đàn ông giao nhau trên cùng một miếng củ sen.

Kỳ Chính Hàn nới lỏng đầu đũa, Thịnh Yến nở nụ cười: “Cảm ơn ngài Kỳ.”

Mọi người đều nhìn theo động tác của cậu ấy, sau đó thấy cậu gắp miếng củ sen đặt vào bát của Tô Kiến Thanh.

Cậu trả đũa lại cho cô, hạ giọng: “Em thấy chị nhìn nó rất lâu rồi.”

Cô quả thực có thèm lát củ sen đó, cũng biết không tiện tự gắp. Thấy Thịnh Yến lấy giúp mình, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào bát cô, khiến cô hơi xấu hổ, khẽ cúi đầu nói: “Cảm ơn.”

“Hẳn đây là món ăn ở quê nhà của chị.” Cậu nói.

Tô Kiến Thanh tò mò: “Sao cậu biết?”

Thịnh Yến cười: “Nhìn chị là biết ngay người Giang Nam rồi.”

Tô Kiến Thanh hời hợt gật đầu, sau đó lại ngước lên nhìn về phía Giang Liễm.

Sắc mặt Giang Liễm không được tốt lắm, Kỳ Chính Hàn nghiêng người nói nhỏ bên tai cô ấy, Giang Liễm giãn nhẹ đuôi mày đang nhíu chặt.

Tô Kiến Thanh quay sang nói với Thịnh Yến: “Đừng làm vậy nữa, lỡ sau này cậu bị làm khó trong công việc thì sao?”

Thịnh Yến chẳng bận tâm, cười nói: “Em bị làm khó hả? Chị nghĩ nhiều rồi. Nếu anh ta ghi hận em sẽ dứt khoát làm em biến mất khỏi cái giới này.”

Cách nói chuyện thản nhiên ấy khiến Tô Kiến Thanh giật mình.

Thịnh Yến lại nói tiếp: “Nhưng nếu vì chuyện nhỏ này mà muốn em biến mất, thì với lòng dạ của anh ta chắc chắn không thể đứng ở vị trí này. Vậy nên, hiện tại em vẫn an toàn. Dù sao cũng cảm ơn chị đã lo lắng. Còn muốn ăn gì nữa không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Tôi no rồi, không cần phiền cậu gắp nữa. Nhưng lát củ sen trải qua bao phen tranh giành này quả thực rất ngon.”

Thịnh Yến cười rộ lên, nhưng trong mắt lại chẳng có ý cười. Cậu ấy quan sát cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Chị sợ anh ta hả?”

Tô Kiến Thanh đáp: “Sao tôi phải sợ?”

“Chị là vợ anh ta hay sao?” Cậu chuyển chủ đề quá nhanh.

Tô Kiến Thanh đang uống nước, bị sặc phải ho khan. Cô nhận lấy khăn giấy Thịnh Yến chu đáo đưa qua: “Làm gì có chuyện đó.”

Rõ ràng cậu không hề nhắc đến tên Kỳ Chính Hàn, vậy mà cô lại chột dạ.

“Cũng phải, người như anh ta khó có vợ lắm.” Cậu thấp giọng nói.

Tô Kiến Thanh nhìn sang Thịnh Yến.

Cậu không nói thêm nữa, chỉ quay người trò chuyện với người bên cạnh.

Bữa tối kết thúc, Tô Kiến Thanh đi nhờ xe của Kỳ Chính Hàn. Anh không có lòng tốt đưa tất cả nữ sinh đại học về nhà, chỉ có cô là được vinh hạnh ngồi lên xe anh.

Lúc Tô Kiến Thanh lên xe, Kỳ Chính Hàn đang tựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cà vạt và vest của anh vẫn chỉn chu, ngay ngắn như lúc mới mặc. Gương mặt anh tái nhợt vì mệt mỏi, dường như chỉ cần nằm yên thế này thêm nửa phút nữa là có thể ngủ thiếp đi. Ngay cả khi ngủ, anh vẫn toát lên vẻ nhã nhặn và anh tuấn.

Cô ngắm dáng vẻ nghỉ ngơi của anh rồi nhớ đến những lời Thịnh Yến vừa nói trong bữa tiệc, cô bỗng nghĩ đến một câu ngạn ngữ: “Làm bạn với vua, chẳng khác gì làm bạn với hổ.”

Tô Kiến Thanh phì cười.

Tiếng cười khe khẽ của cô khiến anh mở mắt.

Anh nói: “Mệt quá.”

Cô hỏi: “Mệt gì cơ?”

Kỳ Chính Hàn liếc cô một cái: “Người bị kéo tới kéo lui cũng đâu phải em.”

Xe lăn bánh trên một con đường xa lạ. Trời đã về đêm, Tô Kiến Thanh không đoán được đây là đâu. Anh cũng không hề chỉ dẫn tài xế đi về hướng nào. Cô liền hỏi: “Nhà anh ở đâu?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Khu Đông Thành.”

“Bộ anh là hoàng đế hả?” Cô trêu.

Không ngờ anh lại tiếp lời: “Còn em là hoàng hậu.”

“Tôi không muốn đâu, quản lý hậu cung mệt lắm.”

Kỳ Chính Hàn bật cười: “Tôi là vị hoàng đế chỉ có một vợ.”

Tô Kiến Thanh kinh ngạc nhìn anh: “Không làm diễn viên đúng là đáng tiếc, giả vờ si tình giỏi như vậy mà.”

Anh cười sảng khoái, thoáng chốc chẳng còn chút buồn ngủ nào.

Tới ngã rẽ, tài xế hỏi: “Ngài Kỳ, bây giờ đi đâu ạ?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Đưa cô Tô về nhà.”

Tô Kiến Thanh nhìn cảnh vật bên ngoài lùi dần về sau, đèn đường và ánh đèn neon phản chiếu lấp lánh qua cửa sổ. Hơi ấm trong xe làm kính mắt cô phủ một lớp sương mờ, cô đành tháo ra, nhét vào túi áo.

Sau đó, Tô Kiến Thanh nắm lấy tay Kỳ Chính Hàn.

Lần này tay anh không còn lạnh băng như trước, nhưng vẫn không ấm bằng cô. Cô nhẹ nhàng đan lấy tay anh, đầu ngón tay men theo ngón tay anh, chậm rãi trượt vào lòng bàn tay. Không theo quy luật nào cả, chỉ từng vòng, từng vòng vẽ loạn.

Cảm giác tê dại lan từ lòng bàn tay lên tận tim, anh siết chặt tay cô, gập lấy ngón tay mong manh của cô vào lòng bàn tay mình.

“Chú Hà.” Kỳ Chính Hàn căn dặn tài xế, giọng anh khàn khàn. “Dừng xe ở đầu con hẻm phía trước.”

Chú Hà đáp lời, lập tức đánh tay lái rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Kỳ Chính Hàn nói ngắn gọn: “Trong ngăn kéo có thuốc lá.”

Chú Hà mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc: “Vậy tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”

“Cạch.” Cửa xe đóng lại.

Bên trong xe lặng thinh, khiến cô vừa hoang mang, vừa bối rối, lại xen lẫn căng thẳng.

Ánh mắt họ giao nhau, nhưng không còn bình lặng như trước.

Nơi này không có đèn đường, chỉ có những chiếc lồ ng đèn đỏ trước các tòa chung cư, mập mờ chiếu lên bầu trời đầy tuyết rơi.

Lớp băng dày lặng lẽ bám trên xà nhà, lắng nghe những lời ái muội. Chú chim già trong lồ ng chậm rãi bước đi, dường như cũng cảm nhận được niềm hoan hỉ. Bông tuyết lả tả vỗ vào cửa kính xe, vô tình lạc vào chốn nhân gian nơi nam nữ quấn quýt bên nhau.

Có người ôm chặt lấy nhau mà hôn sâu.

Hưng phấn, cuồng nhiệt, rối loạn, kéo dài không dứt.

Cô bị đôi môi nóng bỏng của anh giam cầm. Đầu lưỡi anh cuốn lấy, cuốn sâu vào, phá vỡ toàn bộ sự tỉnh táo của cô. Hương thơm thanh mát, lạnh lẽo trên người anh lấp đầy khoang miệng cô.

Cô đã nhận một số thứ, đổi lại được vai diễn ấy. D*c vọng của người trưởng thành, vốn dĩ phải có sự trao đổi tương xứng.

Giờ đây, anh giữ lấy cô, từng chút, từng chút một bắt cô hoàn trả.

Bắt đầu từ đêm nay.

Bàn tay anh trượt vào bên trong áo khoác cô, qua lớp áo len mỏng, ôm chặt lấy vòng eo mềm mại. Một bên áo gió của Tô Kiến Thanh rơi xuống, bờ vai mảnh dẻ áp sát vào lớp vest dày của anh. Ngón tay cô bị anh siết chặt, mái tóc đen dài xõa tung trên vai, khuôn mặt trắng nõn ửng lên sắc đỏ. Đôi mắt vốn luôn thanh tỉnh nay đã chìm trong làn sương tình ái.

Anh m út lấy đôi môi nhợt nhạt của cô, lưu lại vệt đỏ.

Nhịp tim như ngựa mất cương, Tô Kiến Thanh thở gấp, tựa đầu lên vai anh, bị anh ôm trọn vào lòng, vô thức chỉnh lại quần áo.

Kỳ Chính Hàn lau đi vệt nước bên môi cô.

Mắt anh hơi khép hờ, một nụ hôn nữa rơi xuống lúm đồng tiền bên má cô.

Hầu kết của anh khe khẽ chuyển động, nói: “Anh đã nhịn cả đêm rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK