Suốt quá trình chẳng ai lên tiếng, chỉ có âm thanh hòa quyện của cơ thể. Tô Kiến Thanh yếu ớt nằm dưới thân anh, đôi mắt rủ xuống, cánh môi khẽ mấp máy: “Chính Hàn, em không còn sức nữa.”
Giây tiếp theo, eo cô bị nâng lên. Kỳ Chính Hàn bế cô vào phòng tắm rửa sạch người. Sau đó, anh ở lại hút một điếu thuốc, súc miệng xong mới bước ra ngoài. Tựa vào cửa, anh nhìn cô một lúc.
Tô Kiến Thanh dựa vào đầu giường đọc thơ của Baudelaire. Cô đeo kính, gương mặt thanh tú, mái tóc dài rủ xuống bờ vai, rất chuyên tâm đọc sách.
Kỳ Chính Hàn vén chăn ngồi xuống giường, rút quyển sách khỏi tay cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gập một góc trang rồi đặt sang bên.
Tô Kiến Thanh nhíu mày: “Đừng có gập sách của em.”
Anh liếc nhìn chiếc bookmark còn cầm trên tay cô, tiện thể lấy luôn, đặt lên bìa sách, nơi với vẻ lơ đãng: “Gập rồi thì thôi, mai mua quyển mới cho em.”
“Không có giống.” Cô tháo kính xuống, lạnh nhạt nói.
Kỳ Chính Hàn khẽ cười: “Có gì khác chứ? Ai tặng mà quý thế?”
Tô Kiến Thanh không đáp, chỉ lấy quả dâu tây trên tủ đầu giường bỏ vào miệng. Tay đặt lên đầu gối đang co lại, ấn điều khiển, chuyển kênh xem tivi.
Thấy cô không trả lời, Kỳ Chính Hàn rủ mắt nhìn, không chịu bỏ qua: “Ai tặng?”
“Bạn trai cũ.” Cô nói.
“Tên gì?” Anh tò mò.
Tô Kiến Thanh tỏ vẻ thản nhiên: “Liên quan gì đến anh?”
Một tiếng cười khẽ vang bên tai.
Vai cô bị kéo lại, theo lực tay của anh mà ngả sang một bên, gò má áp lên bờ vai anh, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm bao bọc.
“Vừa nãy có đau không?” Kỳ Chính Hàn chạm vào mặt cô.
Tô Kiến Thanh chưa kịp hiểu anh đang nói gì, ngước lên bắt gặp đôi mắt ánh lên vẻ áy náy.
Gương mặt anh viết rõ hai chữ hối lỗi, có lẽ vì hành động hơi thô bạo hoặc lời nói quá đáng ban nãy. Vừa đánh xong, giờ đã vội vàng dỗ dành.
“Đau không?” Anh lại kiên nhẫn hỏi.
Cô không hiểu nổi: “Anh trai à, đã hơn một tiếng rồi đấy. Đứt có một sợi tóc, mà đau lâu thế à?”
Anh bật cười, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn. Nhẹ nhàng, ấm áp, như cách anh dịu dàng xoa dịu khiến cô mềm lòng.
“Gầy lại rồi hả?” Bàn tay anh siết nhẹ.
Tô Kiến Thanh đẩy cổ tay anh ra: “Không biết, lâu rồi em không cân.”
Kỳ Chính Hàn nói: “Phải ăn nhiều vào.”
Cô không tiếp tục vùng vẫy, mặc kệ anh. Nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Em có ám ảnh, hồi nhỏ rất béo nên bị người ta bắt nạt, nên anh đừng bảo em tăng cân nữa.”
Anh tò mò: “Hồi nhỏ em béo lắm à?”
Cô đáp: “Vừa lùn vừa béo.”
Kỳ Chính Hàn nghe vậy, ánh mắt dừng trên người Tô Kiến Thanh, nhìn đến mức cô cũng cảm thấy gai người, bèn hỏi: “Em đẹp đến thế sao?”
Anh đáp: “Cũng tạm.” Chắc là lời thật lòng, không dễ nghe lắm, đúng là kiểu thành thực đến đáng ghét.
Sau đó lại nói: “Anh đang nghĩ không biết hồi nhỏ em trông thế nào.”
Tô Kiến Thanh đã ăn đến quả dâu tây thứ năm, thoải mái nhét một quả vào miệng anh, không tiếp tục chủ đề này mà tựa sát vào lòng anh hơn: “Đừng để ý đến hồi bé của em nữa, kể em nghe chuyện của anh đi.”
Anh hỏi: “Muốn nghe gì?”
“Gì cũng được.” Cô nói.
Kỳ Chính Hàn im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, kết quả câu mở đầu đã khiến Tô Kiến Thanh sửng sốt: “Cha anh kết hôn ba lần, ly hôn ba lần. Thế nên bây giờ ông ấy rút kinh nghiệm, chỉ yêu đương, không cưới nữa.”
Cô ngỡ ngàng đến mức quên luôn việc phải nhai cho xong quả dâu tây.
Kỳ Chính Hàn cười khẽ, hỏi cô: “Em có tin không? Mẹ kế của anh còn nhỏ hơn anh hai tuổi.”
Tô Kiến Thanh há miệng, trong lòng đầy thắc mắc nhưng lại không biết nên hỏi gì trước, cuối cùng chỉ thì thào một câu: “Làm sao mà?”
Không biết anh có nghe thấy không, dù sao cũng không trả lời, chỉ tiếp tục: “Bạn anh, người quan hệ tốt nhất là Lục Bồi Văn. Em từng gặp rồi đấy, anh chàng đeo kính lần trước.”
Kỳ Chính Hàn liếc cô một cái: “Còn nhớ không?”
Tô Kiến Thanh gật đầu: “Đương nhiên là ấn tượng sâu sắc rồi, dù sao em cũng đã đánh nhau với Chu Già Nam ngay trong tiệc sinh nhật anh ấy.”
Anh bật cười thành tiếng, lồng ngực khẽ rung, âm hưởng ấm áp truyền đến tai cô.
Tự bộc bạch vài câu đã xong, anh vội vàng chuyển hướng câu chuyện về cô: “Được rồi, đến lượt em.”
Tô Kiến Thanh bắt chước giọng điệu của anh: “Anh muốn biết gì về em?”
Kỳ Chính Hàn nói: “Tên bạn trai cũ của em.”
… Sao cứ nhắc mãi chuyện này vậy? Tô Kiến Thanh lạnh nhạt đáp: “Tên là Tiểu Minh hay gì đó. Quên rồi.”
Cô cố tình lấy chuyện Đình Đình để trả đũa anh. Kỳ Chính Hàn tất nhiên không hài lòng nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, bởi vì anh có chuyện quan trọng hơn phải giải quyết, giây tiếp theo, anh đè cô xuống giường: “Thêm lần nữa nhé?”
Tô Kiến Thanh không lên tiếng, nghĩa là ngầm đồng ý.
Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi cô, thì thầm: “Thử cái mới đi.”
Nói rồi, Kỳ Chính Hàn đứng dậy ra ngoài, lát sau quay lại, nằm xuống kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.
Một thứ gì đó lạnh buốt theo đầu lưỡi anh trượt vào miệng cô, khiến đầu lưỡi Tô Kiến Thanh run lên, là một viên đá lạnh. Rất công bằng, em có, anh cũng có.
Gió cuộn mây vần, cô bị những đợt sóng tình đẩy đưa, trôi dạt vào đêm xuân nồng cháy.
…
Tô Kiến Thanh là người đầu tiên hoàn thành cảnh quay trong đoàn phim. Sau khi đóng máy, tần suất gặp mặt Kỳ Chính Hàn nhiều hơn, tất nhiên, phần lớn thời gian là ở trên giường.
Sự thật chứng minh, một người đàn ông bận rộn đến đâu, nếu anh ta thực sự muốn ngủ với bạn, thời gian cũng như nước trong miếng bọt biển, có thể vắt ra từng thùng đầy.
Đầu tháng Ba, hoa anh đào nở rộ. Nhìn những tán hoa bung nở, từng cụm từng cụm vươn cao, từ xa trông như bông gòn trắng muốt, Tô Kiến Thanh chụp vài tấm gửi cho Kỳ Chính Hàn, gần đây anh không ở Yến Thành, nhưng vẫn dặn cô chụp lại để anh xem.
Sau khi nhận ảnh, anh nhắn lại: [Vài ngày nữa anh về.]
Kết quả, đến tận hai tuần sau anh mới về, lúc này hoa đã rụng sạch.
Tô Kiến Thanh cũng bất ngờ, không ngờ mùa hoa lại ngắn đến vậy.
Kỳ Chính Hàn bật cười, vỗ về cô: “Đợi đến sang năm đi.”
Đây là một lời hứa khiến người ta dễ chịu, theo hướng tích cực mà nói, ít nhất họ vẫn còn một năm nữa để đồng hành cùng nhau.
Đóng phim xong, cô vẫn còn chuyện ở trường cần giải quyết. Mãi đến cuối xuân, Tô Kiến Thanh mới có thời gian về thăm nhà.
Cô ngồi tàu cao tốc bốn tiếng, ngâm mình trong ánh nắng dịu dàng của mùa xuân, từ Bắc vào Nam ngắm nhìn cảnh sắc dọc đường biến đổi, cuối cùng cũng về lại mảnh đất thân thương.
Quê nhà đã qua mùa mưa, băng qua mùa xuân, từ đông chuyển thẳng sang hạ.
Vân Khê là một nơi yên bình, không có cuộc sống về đêm, cũng chẳng có chút hơi thở nghệ thuật nào, những dòng phim điện ảnh ít khi có suất chiếu, càng không có triển lãm hay hòa nhạc, ngay cả trong những cuộc trò chuyện giữa người trẻ với nhau, tiếng phổ thông cũng rất ít được dùng.
Hoạt động tiêu khiển của mọi người chỉ đơn giản là cùng cha mẹ leo núi, câu cá, ngắm trúc.
Khoảng cách từ đây đến Yến Thành quá xa, xa theo cả hai nghĩa. Thị trấn này có thể xem là khá sung túc, có ngành nghề đặc trưng riêng, trên đường phố thỉnh thoảng có thể bắt gặp các ông chủ nhỏ lái Porsche hay Ferrari. Nhưng với Tô Kiến Thanh, nơi đây vẫn xa vời.
Cô thậm chí còn nghĩ một cách ngớ ngẩn rằng, họ chẳng còn cơ hội nào để được sở hữu một khu vườn ở Paris.
Đã quen với nhịp sống hối hả của thành phố lớn, khi trở về cuộc sống bình dị ban đầu, cô không biết cảm xúc của mình ra sao, chỉ thấy thời gian trôi đi như dòng nước, chẳng cần quan tâm đến sự tiêu hao của nó. Cô chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn bên cha mẹ, những người đã từ tóc xanh hóa bạc.
Lần này trở về, cô mới biết cha mẹ đã mua cho cô một căn nhà ở Vân Khê, chờ cô về ký giấy tờ, còn có cả một chiếc xe sang giá hàng triệu tệ.
Đây là món quà mà họ đã dành cả đời để cố gắng, trao cho cô mà chẳng mong báo đáp.
Tô Kiến Thanh cùng cha mẹ đi xem nhà. Đó là một khu vực có vị trí rất đẹp, lưng tựa núi, mặt hướng sông, căn nhà cũng rộng gần 200 mét vuông. Họ không nói rõ giá cả, nhưng cô thừa hiểu, để có được căn nhà này, cha mẹ cô đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.
Nhận chìa khóa từ tay cha, ông vui vẻ nói không dứt, kể về những năm tháng vất vả của họ khi còn trẻ, may sao bây giờ đã có thể cho con gái một cuộc sống tốt nhất.
Bên cạnh, Lâm Lị bực bội cắt ngang: “Tô Quảng Nguyên, ông bớt nhiều lời đi được không? Nói mãi không chán à, tôi sắp mọc kén trong tai rồi! Chưa thấy người đàn ông nào lắm mồm như ông.”
Tô Quảng Nguyên bước lên đôi co với bà.
Tô Kiến Thanh cúi xuống nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Cảm giác an tâm lúc này đến từ đâu? Giống như một bánh xe trật đường ray vừa được kéo về đúng quỹ đạo của nó. Đây mới là cuộc sống mà cô đáng có.
Vài ngày sau, bầu không khí yên bình trong nhà bắt đầu có chút biến động. Hôm đó, trước bữa tối, Tô Kiến Thanh trở về nhà, nhưng mẹ cô không nấu cơm, cả căn nhà im ắng như tờ.
Từ trong phòng ngủ bước ra, Tô Quảng Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, mấp máy môi như muốn nói gì đó lại thôi.
Tô Kiến Thanh chủ động hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ông kéo cô sang một bên, định nói nhỏ vài câu, nhưng Lâm Lị đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền gọi với ra: “Vào đây, đóng cửa lại.”
Bà đang trong phòng Tô Kiến Thanh.
Cô đẩy cửa bước vào, thấy mẹ ngồi bên mép giường. Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng qua cửa sổ, phủ lên bà một tầng mệt mỏi tột cùng.
Lại gần hơn, cô mới phát hiện bên cạnh bà có một chiếc vòng tay, chính là món quà Kỳ Chính Hàn đã tặng cô.
Tô Kiến Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác bất an.
“Cái này ở đâu ra?” Lâm Lị hỏi thẳng.
Cô nói dối: “Con tự mua.”
“Tiền đâu mà mua?” Ánh mắt Lâm Lị sắc bén hơn, giọng điệu cũng tăng thêm mấy phần nghiêm khắc.
“Là tiền cát-xê.”
“Cát-xê của con được bao nhiêu? Cái vòng này trị giá bao nhiêu? Con nỡ bỏ tiền mua sao?”
Mẹ là người hiểu cô nhất, đương nhiên cũng hiểu rõ cách tiêu tiền của cô. Tô Kiến Thanh vốn tiết kiệm, mỗi tháng được cho năm nghìn tệ tiêu vặt, cô có thể dè sẻn dùng đến ba tháng. Tiết kiệm gần như đã ăn sâu vào bản tính của cô.
Tô Kiến Thanh không đời nào bỏ hết tiền cát-xê chỉ để mua một chiếc vòng tay xa xỉ.
Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhặt chiếc vòng lên, cẩn thận đeo vào cổ tay bà, dịu giọng: “Là quà con mua tặng mẹ.”
Lâm Lị hất tay một cái, chiếc vòng bị quăng xuống đất. Hai mẹ con cùng lúc nhìn về phía đó, không vỡ vì nó là vàng.
Không ai nhặt lên.
Lâm Lị nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: “Nói thật đi, có phải con đang qua lại với ai bên ngoài không?”
Tô Kiến Thanh cúi đầu, không dám nhìn mẹ.
Bà tiếp tục: “Con có biết không, bao nhiêu cô gái vì chút tiền mà làm vợ lẽ cho người ta, cuối cùng nhận lấy kết cục thế nào?”
Vợ lẽ gì chứ? Tô Kiến Thanh nhíu chặt mày. “Con không có.”
Nhưng Lâm Lị không nghe lọt tai: “Lúc trước mẹ đã không ủng hộ con bước chân vào ngành này. Ở nhà làm một công việc bình thường cũng có làm sao, mẹ với cha con có thể lo cho con đầy đủ, không cần con phải vật lộn ngoài xã hội. Con cần gì tham vọng lớn đến thế? Trước đây mẹ đã nghe người ta nói, mấy lão già lắm tiền rất thích bao nuôi nữ sinh, nhưng mẹ một mực không tin. Mẹ nói, con gái nhà mẹ từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời…”
Bà nghẹn giọng, cảm xúc kích động đến mức mất kiểm soát.
Tô Kiến Thanh vội vàng nắm lấy tay bà: “Mẹ.”
Bà lập tức rút tay ra, chỉ thẳng vào cô, giọng đầy giận dữ: “Tô Kiến Thanh, mẹ nói cho con biết, nếu con dám làm kẻ thứ ba, mẹ sẽ từ con!”
Nói xong, bà lau nước mắt, đùng đùng mở cửa rời đi.
Tô Kiến Thanh ngồi trên mép giường, không lên tiếng, sống mũi cay cay.
Hai phút sau, Tô Quảng Nguyên bước vào, định khuyên nhủ vài câu.
Giọng ông mềm mỏng hơn nhiều, trước tiên là an ủi: “Mẹ con nói chuyện không suy nghĩ, con đừng để bụng quá.”
Tô Kiến Thanh cúi xuống, nhặt chiếc vòng tay lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên bề mặt: “Con biết cha mẹ đang lo điều gì, nhưng con không phá hoại gia đình của ai cả.”
Tô Quảng Nguyên đặt tay lên vai cô, nhẹ giọng: “Vậy nói cho cha biết, ai tặng con cái này?”
Cô im lặng hồi lâu. Khi trả lời, cô cụp mắt xuống, tránh nhìn thẳng vào ánh mắt cha mình: “Con gặp được một người rất tốt. Anh ấy lớn hơn con vài tuổi.”
“Bạn trai?”
Cô gật đầu: “Dạ, là bạn trai.”
Ánh mắt Tô Quảng Nguyên sáng lên: “Quen bao lâu rồi?”
“Gần nửa năm.”
Thấy ông vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, Tô Kiến Thanh đoán được cha mình đang nghĩ gì. Cô chủ động giải thích: “Anh ấy là diễn viên trong đoàn phim của con, đã vào nghề nhiều năm, đóng không ít phim nên khá dư dả về mặt kinh tế ạ.”
“À, ra là diễn viên.” Tô Quảng Nguyên không hỏi thêm gì nữa, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vai cô. “Nếu đã quen lâu như vậy, ổn định rồi thì đưa về cho cha mẹ gặp mặt, để chúng ta còn giúp con đánh giá xem cậu ấy có đáng tin không.”
Tô Kiến Thanh thấy lòng chua xót. Cô vốn không định đáp lại, nhưng ánh mắt đầy mong đợi của cha quá nóng bỏng, khiến cô không nỡ từ chối.
Vì thế, cô gật đầu: “Dạ được.”
…
Chuyện này khiến tâm trạng Tô Kiến Thanh trùng xuống suốt những ngày sau khi trở lại Yến Thành.
Hôm gặp Kỳ Chính Hàn, cô nằm trên chiếc võng dài ngoài ban công nhà anh, dùng áo vest phủ lên đầu để che nắng. Những bông hoa nhỏ trên tà váy hoa nhí của cô bị ánh mặt trời chiếu rọi, đường nét càng thêm rõ ràng, như thể từng đóa đang chậm rãi bung nở.
Tô Kiến Thanh tựa đầu vào vai anh.
Kỳ Chính Hàn cũng nhắm mắt dưỡng thần cùng cô, lặng lẽ tận hưởng ánh nắng chiều.
Cô kể với anh về cuộc tranh cãi với mẹ.
Kéo áo vest xuống một chút lộ ra đôi mắt, cô nghiêng đầu nhìn anh. Kỳ Chính Hàn trông như đang ngủ, nhưng vẫn phát ra mấy tiếng “ừ” đáp lại cô. Cuối cùng, anh thong thả hỏi: “Thế em nói sao?”
Tô Kiến Thanh nói: “Em bảo với cha là bạn trai tặng.” Không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn bình thường.
Anh khẽ nhếch môi, lại “ừ” một tiếng.
Cô đưa tay ôm lấy eo anh, Kỳ Chính Hàn cũng nâng tay, nhẹ nhàng quàng lên đôi vai gầy của cô.
Tô Kiến Thanh vừa kể chuyện ở quê, Kỳ Chính Hàn vừa lơ đãng đáp lời. Cô đặt chân xuống sàn, đung đưa võng thật khẽ. Gió cuốn theo những cánh hoa rơi xuống, một cánh đáp ngay lên mí mắt cô.
Tô Kiến Thanh nhặt cánh hoa trên mặt, hôm nay hải đường nở rộ.
Cô đặt cánh hoa đỏ thắm lên sống mũi anh.
Kỳ Chính Hàn thấy ngứa, đưa tay phủi đi, tiện tay vứt sang một bên.
Tô Kiến Thanh do dự một lát, cẩn thận quan sát anh: “Chính Hàn, cha em muốn gặp anh.”
“Gặp anh?” Anh nhướng mày, giọng nhạt thếch, có chút không tin nổi.
Tô Kiến Thanh hơi nghiêng người nhìn anh: “Phải, vì họ sợ em quen phải người không tốt, hơn nữa…”
Kỳ Chính Hàn chẳng buồn mở mắt, chỉ khẽ nâng tay, cắt ngang lời cô.
Tô Kiến Thanh sững lại.
Không có động tác dư thừa, cũng không nói gì thêm. Chỉ một cử chỉ đơn giản, ra hiệu cho cô ngừng lại. Không nên như vậy, không nên quá ngây thơ.
Anh sẽ không đến quê cô, càng không gặp cha mẹ cô.
Vẻ mặt anh có chút mất kiên nhẫn sao? Không. Có chán ghét không? Cũng không.
Kỳ Chính Hàn không làm những chuyện đó, nhưng anh vẫn thẳng thừng từ chối. Sự phong độ và sự tàn nhẫn của anh chính là như vậy.
So với lúc anh giật đứt tóc cô vì một hình xăm, so với sự kín miệng đến đáng sợ của anh, so với việc cô giống một người con gái khác, thì điều khiến cô ghét nhất chính là sự lạnh lùng tuyệt đối này.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Kiến Thanh hiện lên hình ảnh cha cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Cô vốn đang chống tay nhìn anh, giờ lại dần dần ngả người xuống, thất vọng nuốt hết lời vào bụng.
Lặng im hồi lâu.
“Anh đang nghĩ xem nên đóng dòng phim nghệ thuật hay dòng phim thương mại.” Kỳ Chính Hàn bỗng nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Tô Kiến Thanh hoàn hồn.
Anh cuối cùng cũng mở mắt liếc nhìn cô: “Bộ phim tiếp theo, em thấy sao?”
Cô quay đầu đi, tâm trạng lúc này chẳng thể nói ra lời nào hay ho: “Chẳng muốn đóng gì hết.”
Kỳ Chính Hàn quan sát cô hai giây, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng bật cười: “Lại sao thế?”
Tô Kiến Thanh im lặng.
Anh cúi xuống hôn lên chóp mũi cô, giọng điệu ám muội: “Không muốn đóng thì đừng đóng, chẳng làm gì cũng được. Dù sao thì, anh nuôi em mà, cụ tổ nhỏ của anh.”
Tô Kiến Thanh đẩy anh ra một chút: “Anh nói thật chứ?”
“Anh từng nói dối câu nào à?” Anh nhẹ nhàng cười. “Nói thật nhé, số cát-xê của em có đáng là bao, cùng lắm chỉ là tiền tiêu vặt của trẻ con.”
“Anh đừng coi thường người ta, giá trị của em sẽ tăng lên đấy.” Tô Kiến Thanh nhắm mắt, ánh nắng đã dịch chuyển, bắt đầu tràn lên đôi chân cô.
Nụ cười trên môi Kỳ Chính Hàn càng sâu: “Em dựa vào ai để tăng? Hử?”
Cô không đáp.
Anh cúi xuống hôn cô, Tô Kiến Thanh nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn rơi xuống khóe môi.
Kỳ Chính Hàn khẽ nâng cằm cô lên, nhưng sự quật cường trong lòng khiến cô không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh bèn hôn nhẹ lên má và tai cô. Một lúc lâu sau, anh khẽ áp môi sát tai cô, chậm rãi nói: “Vậy khi nào đi gặp cha của em?”
Tô Kiến Thanh giật mình, nhìn vào đôi mắt thâm sâu, khó đoán của anh.
Hóa ra, anh hiểu tất cả. Anh biết rõ lý do khiến cô buồn bực.
Tô Kiến Thanh nói: “Không muốn thì đừng đi, em chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Anh không cần dỗ em bằng lời nói dối, em không phải con nít.”
Anh nhướng mày, chóp mũi khẽ lướt qua mũi cô, hơi thở quấn quýt. Sau đó, anh nói nhỏ: “Thế đừng giận nữa, cho anh hôn đi.”
Giây tiếp theo, môi chạm môi.
Tô Kiến Thanh thuận theo động tác của anh mà hơi ngước lên. Cô không đáp lại nụ hôn này, sự hờ hững ấy chính là dấu hiệu rõ ràng cho thấy tâm trạng cô đang không vui. Nhưng sự lạnh nhạt ấy đổi lại một nụ hôn càng sâu, càng nóng bỏng hơn.
Anh bế cô đặt vào vùng nắng rực rỡ, rồi hôn cô dưới ánh mặt trời. Đôi môi anh đỏ rực hơn trong ánh sáng, như thể đang truyền màu sắc và hơi ấm cho cô gái nhỏ mất hồn trước mặt.
Bóng hình quấn quýt in trên mặt đất, bên cạnh điểm xuyết những đóa hải đường rực rỡ. Ánh sáng lấp lánh như dòng nước trôi lay động giữa hai bóng người, tựa một bức tranh sống động.
Không hiểu nổi, tại sao một người vô tình bạc bẽo như anh, đôi môi lại nóng đến thế?