• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên anh cảm xúc luôn chao đảo, có những lúc anh dịu dàng đến tận cùng, cũng có những khi anh xa xôi khó đoán.

Dù biết chẳng có khả năng, nhưng không phải cô chưa từng mơ mộng về một cuộc sống yên bình bên anh, một đời một kiếp, chỉ hai người.

Thế mà anh lại nói rõ ràng với cô rằng, ơn huệ lớn nhất mà anh có thể cho chính là không để cô trở thành tình nhân.

Nỗi xót xa nghẹn lại nơi cổ họng, sự tủi nhục nóng rát trên mặt, lòng tự tôn vỡ vụn. Những cảm xúc u ám quấn chặt lấy nhau, cuối cùng hóa thành giọt lệ nóng bỏng đọng lại nơi khóe mắt.

Cô cắn răng nhịn xuống, nuốt ngược vào trong.

Nếu cô đã ba mươi, từng trải đời dày dặn, hẳn có thể ung dung đối mặt với những lời đường mật. Hẳn có thể mỉm cười hưởng thụ sự dịu dàng, nhưng cũng đủ dửng dưng để xua tay nói không cần.

Nhưng Tô Kiến Thanh của hiện tại còn quá trẻ. Điều tự chủ nhất mà cô từng làm là từ chối lên xe anh vào lần đầu gặp gỡ. Còn bây giờ, đến một câu “chúc ngủ ngon” cô cũng thấy đáng quý.

Cô đã không còn đường lui nữa rồi.

Tô Kiến Thanh cụp mắt nhìn tấm thẻ trong tay, không biết nên trả lại hay cất đi. Ngập ngừng giây lát, cuối cùng cô nhét nó vào dưới lớp khăn trải bàn.

Anh nhìn cô đẩy tấm thẻ từng chút một, đến khi chỉ còn một góc nhỏ lộ ra. Thế rồi, Kỳ Chính Hàn lại dứt khoát rút nó ra, quăng lên bàn.

Cứ để đấy đi.

“Mai muốn đi đâu chơi?” Anh hỏi.

Tô Kiến Thanh nhìn anh: “Anh có thời gian sao?”

Anh gật đầu: “Bớt chút thời gian đi cùng em.”

Đúng là một đặc ân lớn. Cô điềm đạm nói: “Anh cứ làm việc của anh đi, em cũng chẳng hay tổ chức sinh nhật, thiếu một lần cũng chẳng sao.”

Kỳ Chính Hàn kéo cô đứng dậy đi vào trong, không nhắc lại nữa, anh vừa cất bước vừa trò chuyện cùng cô: “Thoạt nhìn, em không giống người sinh vào mùa hạ.”

“Thế giống mùa nào?” Cô lấy làm thắc mắc.

“Xuân, thu, hoặc đông. Chỉ không giống hạ.”

Đúng vậy, mùa hạ thì rực rỡ, mãnh liệt. Còn cô, vẫn luôn mang theo vẻ tịch liêu của thu đông. Dù trong lòng có bao nhiêu nhiệt huyết, khi đứng trước anh cũng tự động thu lại.

Anh không nắm tay nữa mà vòng qua ôm lấy vai cô, hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến. Kỳ Chính Hàn cúi đầu hỏi: “Biết bơi không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Không biết, anh dạy em đi.”

Anh bật ra tiếng cười, như thể cuối cùng cũng được trọng dụng, bèn gật đầu đáp: “Được.”

Tô Kiến Thanh cũng cười theo: “Làm phiền thầy Kỳ rồi.”

Trước lúc vào giấc ngủ, Tô Kiến Thanh nhận được cuộc gọi từ chủ nhà, người ta hỏi cô có định gia hạn hợp đồng thuê không. Tô Kiến Thanh trả lời, đợi em cân nhắc thêm đã.

Nhắc đến chuyện này với anh, Kỳ Chính Hàn chỉ nói: “Nếu em còn muốn ở đó, anh trả tiền thuê cho em. Còn nếu không muốn, anh tìm chỗ khác cho. Đừng nghĩ nhiều mấy chuyện nhỏ nhặt này.”

Giờ cô đã có tiền riêng, giọng điệu cũng mạnh mẽ hơn: “Chút tiền đó, cần gì anh phải trả thay.”

Anh vừa cười vừa nói: “Ừ, giờ Kiến Thanh nhà ta là phú bà nhỏ rồi, tiêu tiền mạnh tay lắm.”

Cô xoay lưng về phía anh, kéo chăn, cong cong vành môi.

Kỳ Chính Hàn chống tay dưới đầu, im lặng nhìn gò má cô, tiếng gọi nhẹ nhàng hết mực: “Phải làm sao đây? Hai tháng không gặp, chắc anh nhớ em đến điên mất.”

Chất giọng của anh khàn nhẹ lại trầm vững, mang đậm ý cười, là tông điệu thích hợp nhất để nói lời yêu.

Tô Kiến Thanh thì nghiêm túc nói: “Đừng phóng đại, con người đâu dễ chết vậy.”

Anh cười thành tiếng.

Cô xoay người ôm lấy anh, hỏi ngược lại: “Hai tháng liền, anh không đến thăm em sao?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Em muốn anh đến, thì anh đến.”

Tô Kiến Thanh giả vờ lơ đãng, giọng điệu bất kính: “Vậy thì em tiết kiệm thời gian cho anh nhé. Trong đoàn phim có nhiều trai đẹp thế, đến lượt anh đâu mà em phải nhớ.”

Anh khẽ nhéo vào cổ cô, còn cô thì cười khúc khích trốn tránh, phút chốc sau, anh cúi đầu, cắn lấy môi cô.

Lần cuối cùng này là giao điểm giữa quá khứ và hiện tại.

Năm cũ hóa thành tro bụi, cỏ úa lá vàng.

Dòng chảy cuộn trào lấn át cơ thể, cô lạc lối giữa con nước vần xoay, nhập nhằng đón nhận một năm mới. Pháo hoa rực rỡ, hoa lá xanh tươi.

Giữa cơn mông lung, cô nghe thấy giọng anh, gần gần xa xa, không quá rõ ràng: “Vì sao không nhận thẻ?”

Tô Kiến Thanh kiệt sức, siết chặt lấy cánh tay anh, thì thầm: “Anh đối tốt với em thế này, nhỡ em yêu anh thì sao?”

Anh cười khẽ: “Yêu anh thì có gì không tốt?”

Đôi mắt cô ươn ướt, yếu đuối đến mức khiến anh muốn vùi sâu hơn nữa.

“Yêu anh không tốt ở đâu? Hả?”

Cô không nói được gì nữa. Gió đêm lướt qua, chim oanh hót ríu rít.

Mồ hôi hòa cùng hơi lạnh. Ngọt ngào xen lẫn đắng cay. Hưng phấn đan cài tuyệt vọng. Tỉnh táo đối chọi mơ hồ.

Một nửa là một nửa, cùng nhau dệt nên đêm hè bất tận.

Kỳ Chính Hàn nói là làm. Ngày hôm sau, anh dạy Tô Kiến Thanh học bơi, ngay trong sân nhà anh.

Thế nhưng, cô hoàn toàn không có năng khiếu vận động, mà cũng chẳng có tâm trạng để học. Hết lần này đến lần khác sặc nước, cuối cùng tức đến mức leo lên bờ, còn đá mạnh một phát xuống hồ.

Vậy mà Kỳ Chính Hàn vẫn kiên nhẫn. Kiên nhẫn đến mức nào? Học trò tức phát khóc, còn thầy giáo thì vẫn cười đến ôn hòa: “Không học được thì từ từ, em giận dỗi với nước làm gì?”

Tô Kiến Thanh đã ngồi trên bờ, vừa ăn dưa hấu vừa lơ đẹp anh.

Vài ngày nữa cô sẽ lên đường đến Thân Thành, chuyện học bơi cứ thế bị bỏ lửng đầy tiếc nuối.

Kỳ Chính Hàn hỏi cô có muốn anh sắp xếp trợ lý không, cô ngượng ngùng từ chối. Thú thực, cô không thể tưởng tượng nổi cảnh có người lạ kè kè lo liệu chuyện sinh hoạt cho mình.

Lục Bồi Văn không theo đoàn phim thường xuyên, vì vậy anh ấy bố trí một phó đạo diễn để chăm sóc Tô Kiến Thanh. Cụm từ “chăm sóc” này nghe rất kỳ lạ, cứ như cô là đứa trẻ chưa biết tự lo cho bản thân vậy. Nhưng nhìn chung, mọi người trong đoàn đều rất thân thiện và chu đáo. Dĩ nhiên, cô hiểu rõ mình đang được hưởng sái ánh hào quang của ai.

Khác với đoàn phim trước, ở đây chẳng có đồng nghiệp nào cùng trang lứa. Đứng trước các tiền bối, Tô Kiến Thanh vẫn có chút dè dặt.

Bộ phim này tên là “Trăng Sáng Tây Lâu”. Một nhân vật tên Minh Nguyệt, một nhân vật tên Hạ Tây Lâu. Người đóng vai Hạ Tây Lâu là “ông chú” U40 mà Kỳ Chính Hàn từng nhắc đến – Thẩm Tu.

Hôm khai máy cô đã gặp anh. Trước đây, cô chỉ biết đến Thẩm Tu qua màn ảnh, chẳng có mấy thông tin về anh. Chính vì vậy, hôm ấy, suýt nữa cô đã làm bầu không khí trở nên khó xử.

Theo nghi thức khai máy bên này, đoàn phim tìm một ngôi chùa để thắp hương cúng bái. Tô Kiến Thanh không rành quy củ, cũng chẳng quen ai, chỉ đứng cạnh một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ thẳng tắp, che kín mặt bằng khẩu trang và mũ.

Cô cứ tưởng anh là nhân viên đoàn phim, liền kéo anh lại hỏi han cách thức thế nào.

Người đàn ông kiên nhẫn trả lời, phong thái rất lịch thiệp, cho đến khi đạo diễn bên cạnh gọi anh là anh Thẩm, bảo anh qua đó trao đổi công việc.

Lúc này, Tô Kiến Thanh mới nhận ra có gì đó sai sai.

Xử lý xong mọi chuyện, người đàn ông kia quay lại, hỏi cô còn điều gì chưa rõ nữa không.

Cô ngước lên, cẩn thận quan sát sống mũi cao cùng cặp mày kiếm tinh anh không bị che khuất bởi khẩu trang.

Thấy cô có vẻ bối rối, anh mỉm cười: “Giờ mới nhận ra sao? Tôi là Tây Lâu.”

Tô Kiến Thanh giật mình, bèn lui ra sau một bước, lễ phép nói: “Chào anh Thẩm, em là Tô Kiến Thanh.”

Thẩm Tu gật đầu, ánh mắt vẫn đọng ý cười: “Danh tiếng của em, tôi nghe qua rồi.”

Dù khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Thẩm Tu trông vẫn trẻ hơn so với tuổi thật. Tô Kiến Thanh còn đang lúng túng thì chợt phát hiện, đằng sau anh có một nhóm người hâm mộ đang giơ điện thoại chụp hình.

Cô nhanh chóng kéo giãn khoảng cách để tránh bị dính vào tin đồn không đáng có.

Buổi tối, đoàn phim hẹn nhau ăn cơm. Phó đạo diễn mà Lục Bồi Văn ủy thác vẫn luôn theo sát cô. Thực tế mà nói, bữa cơm cũng không hoành tráng gì cho cam, một phòng bao nhỏ, chỉ có năm, sáu người quây quần quanh bàn.

Lúc gọi đồ uống, Tô Kiến Thanh chọn một chai bia.

Người bên cạnh bỗng buông lời khó chịu: “Tôi cứ tưởng gia giáo nhà cô Tô phải nghiêm ngặt lắm chứ.”

Cô ngẩng đầu nhìn người nọ, trên mặt Thẩm Tu thoáng qua nét cười.

Nếu không phải anh nhắc, suýt nữa cô quên mất Kỳ Chính Hàn từng dặn mình, đừng uống rượu của người khác khi ở bên ngoài.

“Làm gì có.” Tô Kiến Thanh cười nhạt, lắc đầu. “Ở nhà, em và cha vẫn thường uống với nhau lắm.”

Thẩm Tu chỉ cười mà không nói.

Anh nhận lấy bia từ nhân viên phục vụ, lịch sự khui nắp rồi rót cho cô nửa ly. Sau đó, anh cất lời, không nhẹ không nặng: “Vậy sửa lại cảnh hôn về như cũ được không?”

Tô Kiến Thanh đang dùng đũa khuấy bọt bia, động tác chợt khựng lại.

Thẩm Tu thong thả nói tiếp: “Tôi nhớ là vị tiên sinh kia của em vốn đâu hiểu nhiều về điện ảnh.”

Anh vừa nói xong, cả bàn đều lặng ngắt.

Cô bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, chuyện này không phải do em quyết định. Nếu anh thấy cần thiết, hoặc đạo diễn có gì không hài lòng, anh có thể trực tiếp trao đổi với anh ấy.”

Phó đạo diễn lập tức đứng ra hòa giải: “Đúng đúng, đừng làm khó một cô bé chứ. Nào, đến đây uống đi.”

Thẩm Tu vẫn nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

Tô Kiến Thanh khẽ nhíu mày, cúi đầu nhấp một ngụm bia.

Cô không hoàn toàn đồng tình với cách làm của Kỳ Chính Hàn, nhưng cũng thấy Thẩm Tu có chút kỳ quặc. Đã không ưa chuyện tư bản thao túng thì việc gì còn nhận vai?

Bàn tiệc dần rôm rả trở lại, Tô Kiến Thanh im lặng ngồi nghe. Các diễn viên bắt đầu bàn chuyện giới điện ảnh, nói rằng có ba phe phái chính, phía Bắc là Kinh giới, phía Nam là Hương giới, còn phía Đông là Hỗ giới.

Nhắc đến mấy nhân vật lớn của Kinh giới thì hơi nhạy cảm, họ liền bỏ qua. Hương giới thì khép kín suốt mấy chục năm, chẳng có gì mới mẻ để nói. Thế nên, cái tên được nhắc đến nhiều nhất vẫn là “ông trùm” phía Đông, nhà họ Lê.

“Là địa bàn của nhà Lê Oánh.”

Nghe đến cái tên này Tô Kiến Thanh khẽ ngước mắt, nhìn về phía Thẩm Tu, người vừa lên tiếng. Vừa khéo anh cũng đang nhìn cô, nhàn nhạt bổ sung: “Tôi thân với bọn họ.”

Điện thoại của Tô Kiến Thanh thình lình vang lên thông báo, chủ đề cũng theo đó dừng lại.

Cô đứng dậy: “Ngại quá, em có hẹn rồi. Mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi nhé.”

Phó đạo diễn nói mấy câu để giữ cô ở lại, Tô Kiến Thanh kiên trì bảo mình có việc gấp.

Cuối cùng cũng thoát thân, ra khỏi nhà hàng, cô thở hắt một hơi. Một bữa cơm mà hao tổn tâm trí đến thế, dù cô chẳng buồn mở miệng lấy một câu, thật không hiểu Kỳ Chính Hàn làm sao chịu được bao năm nay.

Tô Kiến Thanh đi tới khúc quẹo phía trước, cô dừng lại quan sát xung quanh, xác nhận không có ai bám theo. Một chiếc siêu xe đỗ ngay gần đó, Tô Kiến Thanh mở cửa bước lên.

Người phụ nữ cầm lái mặc một chiếc áo hai dây ngắn cũn, đang nhai kẹo cao su, dáng vẻ ngông nghênh. Dù lần đầu gặp mặt, Đinh Vũ Viện đã tự nhiên quét mắt đánh giá Tô Kiến Thanh từ đầu đến chân: “Cô là nhân tình của Kỳ Chính Hàn à?”

Nhân tình, cách gọi này thật là…

Tô Kiến Thanh cài dây an toàn, yên lặng nhìn đối phương: “Tìm chỗ khác nói chuyện đi.”

Ý bảo cô ấy nhanh chóng lái xe.

Đinh Vũ Viện đạp chân ga, cười cợt: “Dáng dấp nom cũng được đó, giống với Liêu Vũ Mân, nhưng xinh hơn cả trăm lần.”

Sự thẳng thắn của cô nàng khiến Tô Kiến Thanh có chút khó đỡ. Cô nhíu mày: “Chắc chị cũng không thích bị so sánh với người khác đâu nhỉ?”

Đinh Vũ Viện cười khẽ một tiếng rồi nhướng mày: “Sorry.”

Cô ấy xoay vô lăng, những ánh đèn neon trên con phố dần khuất khỏi gương chiếu hậu. Đinh Vũ Viện nói: “Tìm chỗ nào uống chút gì đó đi?”

Tô Kiến Thanh khẽ “ừ” một tiếng.

Đúng lúc này điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ Kỳ Chính Hàn: [Em với Thẩm Tu là sao vậy?]

… Vị phó đạo diễn kia quả thực có cái miệng nhanh đến mức đáng sợ.

Cô thành thật trả lời: [Anh ấy muốn giữ nguyên kịch bản gốc, tức là bản có cảnh hôn.]

Kỳ Chính Hàn: [Nằm mơ.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK