• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, Kỳ Chính Hàn tranh thủ thời gian đưa Tô Kiến Thanh đi gặp Lục Bồi Văn, cuộc gặp được sắp xếp tại phòng trà riêng của nhà họ Lục. Đường đi xa xôi, trên xe chỉ có hai người, Tô Kiến Thanh ngồi ghế phụ, kéo gương xuống soi lại lớp trang điểm.

Cô thoa chút son, cài nắp lại rồi quay qua nhìn anh: “Anh gọi anh ấy là gì?”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Gọi Bồi Văn.”

“Vậy em cứ theo anh nhé?” Tô Kiến Thanh mím môi, tán nhẹ màu son vừa dặm.

Anh nghiêng đầu liếc cô một cái, ánh mắt lướt qua đôi môi căng mọng hồng nhạt: “Em cứ gọi là thầy Lục đi.”

“Thầy Lục à.” Tô Kiến Thanh cúi đầu, lẩm bẩm nhắc lại một lần rồi nói. “Nghe khách sáo quá, gọi anh Bồi Văn có được không?”

Kỳ Chính Hàn khẽ cười, tùy ý chiều theo: “Được.”

Khi ra khỏi nhà trời vẫn còn chạng vạng, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, vì Kỳ Chính Hàn từng khen cô mặc màu xanh rất đẹp, đến nơi thì trời đã tối hẳn, cái lạnh len lỏi thấm vào da thịt, lớp vải voan mỏng trên người chẳng đủ để chống lại cái rét về đêm.

Anh xuống xe, cởi áo khoác phủ lên vai cô. Cô nói lời cảm ơn, giọng hơi run vì lạnh.

Kỳ Chính Hàn vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt lạnh buốt của cô, sau đó áp bàn tay lên bờ vai cô, dẫn Tô Kiến Thanh đi vào trong. Anh hơi nghiêng người sát lại, giọng khàn khàn an ủi: “Đừng lo, cậu ấy rất tốt.”

“Dạ.” Cô gật đầu, cùng anh bước qua bậc cửa.

Phòng trà có tên là Thính Tuyết Trai, xa rời chốn phong hoa, mang theo nét thanh tĩnh của những kẻ nhàn nhã. Không có hàng dài người hầu đứng sẵn chờ đón, bước lên tầng hai bằng bậc thang gỗ cũ, mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí. Trên hành lang có mấy chậu hoa được chăm chút kỹ lưỡng, là những đóa mẫu đơn kiêu sa quốc sắc thiên hương.

Lúc đó, Lục Bồi Văn đang tiếp một vị khách khác trong phòng trà. Kỳ Chính Hàn và Tô Kiến Thanh đứng ngoài cửa đợi một lát.

Lục Bồi Văn nghe thấy tiếng động, vươn cổ nhìn thoáng qua bóng người ngoài hành lang, liền nhanh chóng kết thúc câu chuyện với khách, ba câu gọn lỏn tiễn người đi.

Được mời vào uống trà, nhưng Kỳ Chính Hàn lại không vội bước vào ngay. Anh tựa vào khung cửa nhìn Lục Bồi Văn, dáng vẻ tùy ý mà tán gẫu với bạn cũ: “Người cậu cần tớ mang đến đây rồi, xem xem có vai diễn nào thích hợp với cô ấy không?”

Lục Bồi Văn bước đến gần nhìn Tô Kiến Thanh.

“Trí nhớ tôi không tốt lắm, hình như chúng ta đã gặp ở đâu thì phải?”

Có lẽ vì hôm nay cô trang điểm, hoặc có lẽ do lần trước ở KTV ánh sáng quá tối khiến anh không nhìn rõ. Lục Bồi Văn không nhận ra cô, mà cũng không giống như đang giả vờ, bởi vì ánh mắt anh lúc này đầy sự nghiêm túc quan sát.

Tô Kiến Thanh mỉm cười: “Không nhớ cũng không sao, anh đừng nghĩ nữa, không thì em xấu hổ chết mất.”

Nói rồi, cô nhìn sang Kỳ Chính Hàn, đôi mắt cong lên.

Anh cũng cười, tiện tay kéo cô ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh. Nhìn thấy anh thoải mái như thế, cô cũng tự nhiên thả lỏng hơn.

Lục Bồi Văn từng làm đạo diễn, anh có một khí chất văn nhã mà Kỳ Chính Hàn không có.

Tô Kiến Thanh vô tình liếc qua chồng sách trên bàn, đều là sách về nghệ thuật điện ảnh. Cô còn chưa kịp đọc hết những tiêu đề dài lê thê thì một chén trà Long Tỉnh đã được đẩy tới trước mặt, cắt ngang tầm nhìn của cô.

Cô nhấp một ngụm trà.

“Có tài nghệ gì không?” Đây là câu hỏi của Kỳ Chính Hàn.

“Là sao ạ?” Tô Kiến Thanh không hiểu ý.

Anh chỉ về phía Lục Bồi Văn, bảo cô: “Biểu diễn mang tính tượng trưng một chút.”

Trên đường đến đây, anh đã nói qua với cô về việc Lục Bồi Văn đang chuẩn bị cho một bộ phim thời Dân Quốc. Bộ phim này nhằm nâng đỡ những đạo diễn trẻ tài năng nhưng chưa có tiếng tăm, nên quyền quyết định tuyển vai vẫn nằm ở nhà đầu tư.

Phim Dân Quốc rất khác với phim hiện đại, diễn viên cần có phong thái, khí chất, và nền tảng văn hóa nhất định.

Thấy cô im lặng, Kỳ Chính Hàn lại kiên nhẫn hỏi: “Lúc thi năng khiếu em biểu diễn gì?”

Tô Kiến Thanh suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói: “Em biết hát Bình đàn.” [11]

Vì không thực sự giỏi, cô có chút thiếu tự tin: “Nhưng thi năng khiếu không có mục này, là cha dạy em.”

Lục Bồi Văn hỏi: “Chơi đàn nhị, đàn tỳ bà?”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Gần như vậy.”

Thế là Lục Bồi Văn không nói thêm gì, lập tức gọi điện cho người mang đàn tỳ bà đến.

Người đến là cố vấn âm nhạc của họ, một cô giáo ngoài bốn mươi. Tô Kiến Thanh theo cô vào sau bức bình phong chỉnh đàn. Đã nhiều năm không chơi, tay cô có chút lóng ngóng, cần luyện tập lại.

Trong khoảng hai ba phút cô đi vắng, Kỳ Chính Hàn hỏi Lục Bồi Văn về việc tuyển vai. Anh báo cáo vài diễn viên đang được cân nhắc, nghe lần lượt từng người, đến một cái tên thì bị ngắt lời.

Kỳ Chính Hàn nhíu mày: “Loại cô ta đi.”

Tên tuổi của nữ diễn viên này không mấy nổi danh trong giới, song lại có tiếng xấu đồn xa, không phải vì nhân phẩm không đàng hoàng mà do tính cách quá phô trương, hay giở chứng thất thường và EQ thì chạm đáy.

Làm việc chung với kiểu người như thế sẽ rất phiền phức, không biết nặng nhẹ cũng chẳng biết nhìn sắc mặt người khác.

Lục Bồi Văn tiếc rẻ: “Nhưng cô ấy rất hợp với vai diễn này.”

Kỳ Chính Hàn không dao động. Anh nâng tách trà trên bàn uống một ngụm, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Nên nhìn rõ tình hình thực tế, làm sao mà tớ để Kiến Thanh chịu ấm ức được?”

Lục Bồi Văn bật cười: “Cậu cưng chiều người ta ghê nhỉ.”

Kỳ Chính Hàn thong thả nói: “Đường tớ trải dĩ nhiên phải để cô ấy bước đi thuận lợi, tránh rắc rối được thì tránh. Thú thật là cô ấy vẫn còn ngây thơ lắm.”

Chỉ khi trước mặt Lục Bồi Văn anh mới có thể nói vài lời thật lòng.

Lục Bồi Văn thở dài, tuy không tán thành “cách nuông chiều” này nhưng cũng không phản đối, tính cách anh vốn ôn hòa dễ gần.

Không lâu sau, Tô Kiến Thanh ôm đàn đi ra, hai người cùng quay đầu nhìn.

Cô gái ngồi xuống ghế tròn, dưới lớp váy xanh nhạt, đôi chân trắng nõn thấp thoáng ẩn hiện. Cây tỳ bà trong lòng càng tôn lên khí chất của cô, lạnh nhạt mà dịu dàng.

Kỳ Chính Hàn nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn cô. Anh tựa vào ghế, khóe môi vương nét cười nhạt, đôi mắt đầy cưng chiều, không thể rời đi.

Những ngón tay mảnh mai lướt trên dây đàn, dạo hết phần nhạc dạo, Tô Kiến Thanh cất giọng. Thanh âm nhẹ nhàng, vừa đủ độ ngân nga, không để tiếng đàn lấn át.

Từng câu hát mềm mại bằng phương ngữ tràn ra từ cánh môi.

“Trời xa biển rộng, tìm ai tri kỷ.
Em hát câu ca, chàng gảy tơ đàn.
Chàng ơi, đôi ta chung một lòng.

Nhớ quê ngước Bắc, lệ tràn vạt áo.
Em mong chàng mãi đến tận hôm nay.
Chàng ơi, hoạn nạn sánh vai càng thêm thắm tình.

Đời người ai chẳng tiếc xuân xanh.
Em là sợi chỉ, chàng là mũi kim.
Chàng ơi, cùng xuyên qua chẳng rời phân ly.”

Bài hát kết thúc, Lục Bồi Văn vẫn còn thờ thẫn ra đó. Thời gian như ngưng lại, chỉ có tiếng chuông gió khẽ lay động trên cánh cửa.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Có thể hát lại lần nữa không? Tôi muốn quay một đoạn.” Nói xong, anh lập tức đi tìm máy ảnh trong tủ.

Kỳ Chính Hàn nhìn bóng lưng Lục Bồi Văn, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt lấp lánh niềm kiêu hãnh dành cho cô gái của mình. Anh khẽ nói: “Tớ bảo rồi mà, cô ấy có năng khiếu lắm.”

“Đúng đúng đúng.” Lục Bồi Văn vui vẻ phụ họa. “Người cậu chọn thì sao mà sai được.”

Sau khi quay phim xong, anh trò chuyện với Tô Kiến Thanh một lúc.

Kỳ Chính Hàn không quá am hiểu lĩnh vực này nên không xen vào, anh im lặng ngồi nghe, thong thả thưởng thức chén trà trên tay.

Vậy là Tô Kiến Thanh có được vai diễn thứ hai trong sự nghiệp diễn xuất của mình, một tiểu thư khuê các thời Dân Quốc.

Cô chỉ cần ngồi yên, cất giọng hát một khúc rồi lắng nghe nhà sản xuất dành cho mình những lời khen ngợi, cuối cùng là nhẹ nhàng gật đầu tiếp nhận. Một vai diễn đến dễ dàng như không.

Sau khi bàn chuyện xong, hai người đàn ông rủ nhau đi uống vài ly. Tô Kiến Thanh không muốn đi, có điều lại không tiện nói ra, Kỳ Chính Hàn nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, liền nắm lấy tay cô, khẽ siết một cái: “Cùng đi nhé?”

Đầu ngón tay cô bị anh giữ trọn trong lòng bàn tay, ánh mắt anh nhìn cô đầy chân thành, giọng điệu dịu dàng: “Đi theo trông chừng anh, đỡ để anh uống quá đà.”

Câu nói này nghe sao mà giống như một người chồng đang dặn dò vợ mình.

Tô Kiến Thanh nhấp môi cười khẽ: “Được rồi.”

Kỳ Chính Hàn tựa người vào tay vịn ghế gần Tô Kiến Thanh, nghiêng về phía cô, cúi mắt nhìn cô mà cười dịu dàng.

Hôm nay tâm trạng anh có vẻ rất tốt, vì vậy đến cuối cùng anh vẫn uống hơi nhiều. Lúc về đến nhà, Kỳ Chính Hàn kéo tay Tô Kiến Thanh, nhất quyết muốn nói chuyện. Anh hỏi mình đối với cô có tốt không, hỏi cô có bao giờ dao động không, hỏi cô có điều gì không hài lòng, còn dặn cô sau này có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh.

Lời nói càng nhiều, càng không đầu không đuôi, thậm chí khiến cô nghe ra vài phần si tình.

Như thể anh sợ đánh mất cô vậy. Một kiểu si tình chỉ dừng lại ở lời nói.

Dù có phần chếnh choáng, anh vẫn giữ được phong thái vốn có. Không thể nói là hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cũng chưa đến mức để lộ hết tâm tư, mặc cho ai muốn nhìn thấu.

Tô Kiến Thanh nhận ra, ánh mắt anh khi say so với thường ngày còn sâu lắng hơn một chút.

Phải mất một lúc mới dỗ được Kỳ Chính Hàn đi ngủ, Tô Kiến Thanh nằm xuống bên cạnh, anh bỗng trở mình ôm lấy cô.

Tô Kiến Thanh nghĩ ngợi miên man, cô chăm sóc anh chu đáo như một người vợ, còn anh, khi không tỉnh táo lại vô thức dựa dẫm vào cô như một người chồng.

Thế nhưng họ sẽ chẳng bao giờ trở thành vợ chồng.

Tháng Sáu, vở kịch tốt nghiệp của họ chính thức công diễn. Đó là một vở kịch Tây Ban Nha, Tô Kiến Thanh mặc một chiếc váy đỏ rực, cùng các bạn diễn trên sân khấu nhảy điệu cuối cùng.

Dải lụa rực rỡ rơi xuống người, vậy là cô đã chính thức tốt nghiệp.

Lớp cô có không ít người nổi tiếng, vì vậy khi vào hậu trường thấy một dàn người hâm mộ chờ sẵn cũng không có gì lạ. Còn cô dĩ nhiên chưa có, không đúng, cô quên mất, mình cũng có một người hâm mộ, nhưng hôm nay người đó sẽ không đến.

“Kiến Thanh, hoa của em này.”

Nghe có người gọi tên mình, Tô Kiến Thanh quay lại, là giảng viên dạy diễn xuất của cô, cũng là đạo diễn chính của vở kịch.

Tô Kiến Thanh vội đứng dậy, nhận lấy bó hoa từ tay cô giáo. Cô ấy mỉm cười chúc mừng, cô nói lời cảm ơn.

Sau khi chào tạm biệt, Tô Kiến Thanh đi đến một góc khuất, rút tấm thiệp ra xem, phía trên là vài nét chữ viết tay quen thuộc:

[Chúc mừng tốt nghiệp, tiền đồ rộng mở. – Kỳ Chính Hàn]

Cô khẽ cười, lại cúi đầu nhìn bó hoa trong tay.

Là một bó hồng champagne, đẹp thì có đấy nhưng tiếc rằng không thể làm cô cảm động.

Tô Kiến Thanh nhét tấm thiệp vào túi áo, rời khỏi phòng, len qua đám đông chật chội trong hành lang. Cuối cùng, cô đặt bó hoa ở ngay đầu gió.

Có người nhìn theo cô với ánh mắt khó hiểu, nhưng cô không ngoái đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Cô không tham gia buổi liên hoan của lớp vì Kỳ Chính Hàn đã cho người đến đón cô. Vào nhà anh, cô thấy anh ngồi trên sô pha, cả người mệt mỏi, tay kẹp điếu thuốc.

Vừa mới tan làm, thậm chí còn chưa kịp thay quần áo. Nhìn thấy cô, anh híp mắt, thần sắc lạnh nhạt. Chỉ đến khi cô tiến đến gần, Kỳ Chính Hàn mới dập tắt điếu thuốc.

“Hoa đâu rồi?” Giọng anh uể oải.

“Vứt rồi.” Cô đáp thẳng.

Kỳ Chính Hàn nhìn cô với ánh mắt khó lường, dường như đang cân nhắc điều gì đó. Ánh mắt anh lướt xuống, dừng lại trên đôi chân trắng nõn, thon gầy lộ ra từ chiếc quần short của cô.

Khói thuốc vẫn còn quẩn quanh, xộc vào mũi khiến cô ho nhẹ một tiếng.

“Không thích à?” Anh hỏi lại.

“Không thích hoa hồng.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh, giọng điệu hời hợt.

Anh bật cười, nhéo má cô: “Đúng là khó chiều, giờ này anh biết đào đâu ra hoa anh đào cho em?”

Tô Kiến Thanh nói: “Em không cần hoa anh đào, em ghét hoa hồng.” Ánh mắt chứa đựng hàm ý rõ ràng, anh hiểu chưa?

Kỳ Chính Hàn trầm ngâm trong ít giây, sau đó lười nhác gối đầu lên lưng ghế, giọng nói lờ lững: “Hiểu rồi, lần sau đổi hoa khác cho em.” Anh dành cho cô sự kiên nhẫn rất lớn.

Chốc lát, anh đổi chủ đề: “Đọc kịch bản chưa?”

Tô Kiến Thanh lấy từ trong túi xách ra kịch bản mà cô vừa nghiên cứu trên xe, mở ra cho anh xem những ghi chú mình đã cẩn thận ghi chép. Kỳ Chính Hàn không định chú ý đến vấn đề này, chỉ nhạt nhẽo “ừ” một tiếng, hỏi một câu khác: “Có cảnh hôn không?”

“Không.” Cô lắc đầu. “Nhưng có cảnh giường chiếu. Ờ thì, nếu nói cho đúng hơn thì không phải trên giường mà là trong xe cơ.”

Anh nhướng mày, chỉ vào kịch bản trên đầu gối cô, âm thanh rất nhẹ: “Trang nào, lật ra anh xem.”

Tô Kiến Thanh lật đến trang có cảnh đó. Thực ra khi đọc đến đoạn này cô cũng thấy ngạc nhiên lắm. Bởi vì phần miêu tả của biên kịch rất sống động, rất nóng bỏng.

Cô dùng ngón tay trỏ vào đoạn văn, chỉ cho Kỳ Chính Hàn xem.

Anh cầm lấy tập giấy nghiêm túc đọc kỹ từng chữ.

Chỉ tóm gọn lại một ý: Xe rung.

“Không ngờ là vẫn còn.” Kỳ Chính Hàn cong môi, cười khinh khỉnh. “Vẫn sót một đoạn chưa cắt hết, cái tên Lục Bồi Văn này làm ăn cẩu thả quá.”

Khó trách kịch bản trên tay cô lại trong sáng như vậy, dù rõ ràng đây là một bộ phim tình cảm. Tô Kiến Thanh nhanh chóng nhận ra vấn đề. “Anh lại sửa kịch bản rồi.”

Kỳ Chính Hàn ném tập giấy lên bàn, làm dấy lên một cơn gió nhẹ, giọng anh rất lười nhác: “Chỉ cắt mấy cảnh không cần thiết thôi, ai mà muốn xem em thân mật với một ông chú chứ. Thực sự ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé của anh.”

Ông chú mà anh nói chính là nam chính của bộ phim, một diễn viên gần bốn mươi tuổi.

Kỳ Chính Hàn nhìn Tô Kiến Thanh, trong mắt thấp thoáng ý cười, nhưng nét mặt lại chẳng có ý tốt. Anh hạ giọng, thong thả nhả chữ: “Huống hồ, anh với em còn chưa lần nào làm trên xe, sao có thể để tên khác giành trước được?”

Tô Kiến Thanh cũng không phải dạng vừa, nhìn anh, nghiêm túc tiếp lời: “Trên xe thì sao? Sướng hơn à?”

Anh cười nhạt, từng nút áo sơ mi được mở ra. Sau đó, anh đứng dậy, Tô Kiến Thanh còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì phút chốc đã bị anh xốc thẳng lên, vác trên vai.

Cô nghe thấy anh nói: “Sướng hay không thử rồi sẽ biết.”

Tô Kiến Thanh hét lớn: “Trời ơi! Tôi muốn báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”

Cả căn biệt thự rộng lớn ngoài hai người họ ra thì chỉ có một dì giúp việc đang tưới hoa, trông có vẻ là người làm vườn chuyên được thuê để chăm sóc cây cối.

Nghe tiếng kêu cứu của Tô Kiến Thanh, bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông chủ của mình đang vác một cô gái đi thẳng ra ngoài, chợt phân vân, có nên cứu không đây?

Kỳ Chính Hàn cười rất tươi. Anh vỗ nhẹ lên mông Tô Kiến Thanh, biết ý phối hợp với cô, nhe răng dọa dẫm: “Gào đi, gào rách cổ họng cũng chẳng ai cứu em đâu.”

Dì giúp việc đứng ngây người nhìn họ. Đây là kiểu tình thú mới à? Rồi bà dời mắt, thở dài, thôi vậy, tiếp tục tưới cây thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bài hát trong chương này là Thiên Nhai Ca Nữ (Tianya Genu).

Về phần “dung dịch dinh dưỡng bá vương”, chỉ có thể gửi lời cảm ơn trong vòng một tuần thôi qaq~ Nếu trước đó có bảo bối nào đã tặng thì cũng xin được cảm ơn tất cả nhé!


Chú thích:

[11] “Hát Bình đàn” (唱平弹) là một loại hình kể chuyện có đệm nhạc, phổ biến từ cuối thời Thanh đến Dân Quốc, đặc biệt ở Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải. Người kể chuyện vừa hát vừa nói, sử dụng nhạc cụ như tỳ bà, đàn nguyệt. Nội dung thường xoay quanh lịch sử, truyền kỳ, anh hùng, tình duyên. Đây là một nghệ thuật dân gian truyền thống, từng rất thịnh hành trong các quán trà, tửu lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK