• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra anh cũng cảm thấy những từ ngữ ấy chói tai.

Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, sắc đèn neon rực rỡ nhảy múa trên mi mắt cô. Thành phố chìm trong sự tiêu điều và tịch mịch của mùa đông. Gần một năm rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm chân thực từ vòng tay anh, có thể chống lại cái rét.

Tô Kiến Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi, hôm nay em đến kỳ.”

Kỳ Chính Hàn day nhẹ mi tâm, im lặng một lúc mới thản nhiên đáp: “Biết rồi.” Sau đó lại hỏi. “Có muốn ăn gì không?”

Tô Kiến Thanh nói: “Vừa mới ăn rồi.”

Kỳ Chính Hàn: “Anh hơi đói.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy đi đâu ăn?”

Anh nghĩ ngợi: “Về nhà đi. Anh vẫn muốn chỉ có hai ta thôi.”

Tô Kiến Thanh cười nhẹ: “Được.” Rồi ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

Đêm dài thăm thẳm. Anh ngồi trước bàn ăn, vừa dùng bữa vừa lắng nghe cô kể về những chuyện trong đoàn phim suốt thời gian hai người xa nhau. Tô Kiến Thanh nhắc đến chuyện mấy hôm trước, khi Chu Già Nam và con diều kia xảy ra một phen náo loạn. Kỳ Chính Hàn nghe xong cũng lấy làm ngạc nhiên: “Cậu ta leo lên cây sao?”

Cô gật đầu: “Cũng nhanh nhẹn lắm, không đến nỗi thảm hại.”

Anh cúi mắt tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, cảm thấy khó tin, bật cười lắc đầu.

Tô Kiến Thanh hỏi: “Nếu anh có mặt ở đó, anh sẽ làm gì?”

Kỳ Chính Hàn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc sẽ nhờ người lấy giúp.”

Tô Kiến Thanh thầm cảm thán, suýt nữa đã quên mất anh còn có tuyệt chiêu “hay gọi người” này.

Cô chống cằm, im lặng một lúc, tỉ mỉ quan sát Kỳ Chính Hàn sau bao ngày xa cách. Tóc anh cắt ngắn hơn, khuôn mặt dường như cũng gầy đi chút ít. Đường nét cằm sắc gọn, môi mỏng, dáng vẻ vẫn sạch sẽ, cuốn hút như trước, chỉ là giữa hàng chân mày luôn hằn lên một nếp nhăn khó xóa. Cô chẳng thể nào thấu được những mệt mỏi của anh khi ngày ngày bận rộn.

“Cười ngốc gì đấy?” Anh nhẹ nhàng ngước lên, bắt gặp ánh mắt cô.

Tô Kiến Thanh không nhận ra khóe môi mình đã bất giác cong lên.

“Chu Già Nam sắp kết hôn rồi.” Cô lập tức đổi đề tài.

Anh thản nhiên nói: “Đã bảo đừng kiếm chuyện để nói rồi mà.”

Sự quan tâm quá mức của Tô Kiến Thanh dành cho Chu Già Nam không phải vì cô tò mò về hắn, mà bởi cô chẳng thể kìm được việc muốn tìm thấy lối đi cho chính mình qua câu chuyện của Chu Già Nam và Vương Doanh Kiều. Hành động ấy có chút ngốc nghếch, nhưng cô không thể làm gì khác. Kỳ Chính Hàn không thích những chủ đề kiểu này, cô lại không dằn lòng được hỏi một câu vượt quá giới hạn: “Bạn của em thì sao?”

Anh nghe vậy, có phần bất ngờ: “Em hỏi anh á?”

Rồi anh nói tiếp: “Đừng nghĩ nhiều, chuyện của họ không phải việc chúng ta có thể can thiệp. Chỉ có thể chúc cô ấy may mắn thôi.”

Anh đặt chiếc thìa xuống đĩa, tiếng kim loại chạm vào mặt sứ vang lên chói tai. Món tráng miệng trên bàn vẫn còn quá nửa, anh chỉ ăn vài miếng rồi thấy ngấy.

Tô Kiến Thanh lặng nhìn động tác anh dùng khăn giấy lau ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác trống trải khó tả. Đúng lúc ấy, Kỳ Chính Hàn cũng đang âm thầm quan sát nét mặt ảm đạm của cô. Bất chợt, anh cất lời: “Hồi nhỏ em mập lắm hả?”

Tô Kiến Thanh sửng sốt: “Gì cơ?”

“Có ảnh không? Đưa anh xem.”

Cô ngạc nhiên: “Bây giờ anh mới hỏi, em biết đào đâu ra cho anh xem đây?”

“Em tìm thử đi.” Anh vo tròn tờ khăn giấy bỏ sang một bên, nhấc cằm ra hiệu về phía điện thoại của cô, giọng điệu lười biếng mà thong thả. “Không tìm được cũng không sao, anh có thể giúp.”

Tô Kiến Thanh chẳng còn cách nào, đành rút điện thoại ra, vừa lật xem album vừa bất đắc dĩ hỏi: “Em thực sự rất tò mò, nếu một ngày nào đó anh nói muốn gặp em, muốn xem ảnh em, muốn nghe giọng em, mà em không thể đồng ý, thì anh sẽ làm sao?”

Không nhìn anh, nhưng cô dường như nghe thấy một tiếng cười khẽ, rồi anh đáp: “Không có chuyện đó đâu.”

Tô Kiến Thanh cười lạnh: “Tự tin thế, anh chắc chắn đến vậy, nghĩ rằng em sẽ mãi nghe lời anh sao?”

Kỳ Chính Hàn không hề bận tâm: “Em có lý do gì để không đồng ý với anh? Anh đối xử với em không tốt sao?”

“Cảm xúc không thể đo đếm kiểu đó được, anh không hiểu đâu.” Giọng cô có chút thất vọng.

Anh bật cười, lười nhác tựa lưng ra sau, rất có hứng thú hỏi: “Em hiểu chắc? Vậy chỉ giáo cho anh một chút đi, cô giáo Tô.”

Giọng điệu mang theo ý trêu chọc xen lẫn đôi chút chế giễu. Sự từng trải trong tình trường cùng vẻ ung dung, thành thạo bắt đầu bộc lộ rõ ràng. Kỳ Chính Hàn nhìn cô, khóe môi thoáng cong lên.

“Yêu rồi mới biết lòng sâu, say rồi mới biết rượu nồng. Không phải thứ gì cũng có thể giảng dạy, tự mình lĩnh hội đi.” Dáng vẻ nghiêm túc của cô hệt như một người lớn tuổi đang ân cần chỉ bảo.

Kỳ Chính Hàn cười đến cong khóe mắt.

Có lẽ anh chẳng mấy để tâm đến những lời cô nói, chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ khi cô răn dạy người khác trông thú vị mà thôi.

Cuối cùng, Tô Kiến Thanh cũng tìm thấy một tấm ảnh thời thơ ấu. Đó là bức ảnh gia đình chụp khi cô khoảng năm sáu tuổi, do mẹ cô gửi vào nhóm chat nhỏ của ba người cách đây không lâu. Trong ảnh, ba người đứng bên bờ hồ, mẹ ôm lấy cô, còn cha thì vòng tay qua mẹ, bao bọc cả hai trong lòng. Tô Kiến Thanh buộc hai bím tóc nhỏ, ngón tay đặt trong miệng, trong sự ngây ngô dễ thương ấy có đôi nét tinh nghịch hiếu động.

Kỳ Chính Hàn nhìn vào ảnh chụp, nhận xét: “Mập thì có mập, nhưng cũng rất xinh.”

“Anh lại lừa em, như thế mà bảo là xinh á?” Cô có chút xấu hổ, định thu ảnh lại.

“Không lừa em, có lẽ gu thẩm mỹ của anh hơi đặc biệt.” Anh nói rất chân thành, còn đưa tay lấy lại điện thoại cô, bật sáng màn hình, ngắm kỹ hơn. “Anh thấy em là nữ diễn viên đẹp nhất Trung Quốc.”

Cô thích nghe lời khen từ anh, bèn cười tươi hơn: “Dù có hơi thiên vị kiểu người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhưng vẫn cảm ơn lời tán dương quá đỗi ưu ái của anh.”

Kỳ Chính Hàn cũng cười theo, im lặng một chốc rồi hỏi: “Cha em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bốn mươi lăm.”

“Vẫn còn trẻ.”

“Nhưng cha có tóc bạc rồi, trông chẳng còn giống như trong ảnh nữa.”

Kỳ Chính Hàn không còn nhìn vào tấm ảnh nữa. Anh lấy bật lửa, thành thạo châm một điếu thuốc, khói thuốc phả ra nhàn nhạt làm nhòe đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt. Anh bắt chéo chân, phong thái nhàn tản toát lên vẻ cao quý của một công tử hào hoa.

Thấy anh chẳng kiêng nể gì, Tô Kiến Thanh nói: “Nói là không để phụ nữ hít khói thuốc, phong độ của anh đâu rồi, giám đốc Kỳ?”

Anh cười hổ thẹn, nhẹ nhàng nói: “Quá tam ba bận, đây mới là lần thứ hai, cho anh một cơ hội đi.”

Cô nói: “Cơ hội không phải để anh tùy tiện lạm dụng.”

Anh nghĩ ngợi: “Vừa muốn hút thuốc, vừa muốn ở bên em, cả hai thứ đều không bỏ được. Em nói xem, phải làm sao đây?” Anh mang dáng vẻ đầy lý lẽ.

Người đàn ông ngồi đối diện, nheo mắt nhả khói, thốt ra lời những tán tỉnh, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự xa cách, điềm tĩnh đến mức chẳng gợn lên chút dao động nào.

Tô Kiến Thanh cụp mắt, không còn nhìn anh nữa. Cô hời hợt nói: “Biết anh vẫn nhớ em là được rồi, không cần phải cố chứng tỏ bản thân si tình như thế.”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt trước câu nói đầy châm chọc của cô.

Anh lấy điện thoại ra: “Có qua có lại, cho em xem ảnh của anh và mẹ.”

Tô Kiến Thanh tò mò ghé lại gần, cúi xuống xem bức ảnh mà Kỳ Chính Hàn vừa tìm ra.

Ảnh chụp vào mùa xuân, mang theo nét hoài niệm của thời gian. Phía sau là cánh đồng hoa cải vàng, bầu trời trong xanh cao vợi. Trước biển hoa, người phụ nữ khoác chiếc áo khoác nâu sẫm và mặc quần ống loe, mái tóc dài khẽ chạm vai, đôi mắt trong trẻo, nở nụ cười dịu dàng trước ống kính, một gương mặt thanh tú có nét linh động. Trong lòng bà ôm một đứa trẻ, thoạt nhìn chưa đầy một tuổi.

Những gì Tô Kiến Thanh biết về mẹ của Kỳ Chính Hàn đều do nghe bà ngoại anh kể lại.

Cô biết anh mất mẹ từ nhỏ, cũng biết mẹ anh từng là một nghệ sĩ piano, tính tình ôn hòa, là một người rất tốt.

Anh tìm được bức ảnh rất nhanh, nhưng cũng có khả năng, đây là tấm hình duy nhất chụp chung của hai mẹ con.

Tô Kiến Thanh ngắm một lúc, chân thành nói: “Dì rất đẹp.”

“Dì?” Kỳ Chính Hàn ngước mắt nhìn cô chăm chú, khẽ nhướng mày, nói lời ẩn ý. “Gọi mẹ đi.”

Cô cười ngượng ngùng: “Gì chứ, không xem nữa.”

Xoay người định bước đi, ai ngờ vừa nhấc chân đã bị vấp, cả người ngã xuống đùi anh.

Kỳ Chính Hàn siết lấy cằm cô, cúi xuống hôn. Môi lưỡi quấn quýt, đến tận ba phút sau, nụ hôn mới kết thúc bằng một cái cắn nhẹ trên môi cô. Người đàn ông dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên môi cô, nhàn nhạt nói: “Em dạy anh một đạo lý, vậy anh cũng dạy em một điều.”

Giọng anh trầm vững: “Tình yêu vốn chẳng quan trọng đến thế.”

Vừa hôn cô, vừa nói rằng tình yêu không quan trọng. Quả nhiên là chuyện chỉ Kỳ Chính Hàn mới làm ra được.

Anh nhìn cô với dáng vẻ “em còn trẻ con lắm”, khiến Tô Kiến Thanh cực kỳ khó chịu. Cô lập tức phản bác: “Bởi chưa từng thiếu người yêu anh, tình cảm với anh trở nên quá đỗi dễ dàng, nên anh chẳng thể xem trọng nó.”

Kỳ Chính Hàn cười nhạt, không phủ nhận: “Có lẽ vậy.” Rồi rất nhanh lại bổ sung. “Sau này em sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Câu nói này khiến cô càng bực mình hơn.

“Sau này là bao lâu?” Tô Kiến Thanh hỏi.

Anh thẳng thắn nói: “Đợi em lớn hơn.”

Cô bình tĩnh phản biện: “Vậy thì em cũng có thể nói, đợi anh lớn hơn nữa, anh cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Kỳ Chính Hàn bật cười, gật đầu: “Được rồi, là anh chưa đủ chín chắn.”

Anh bế cô lên, nhấc bước về phía phòng ngủ. Tô Kiến Thanh vẫn kiên trì lý lẽ của mình: “Có một nghệ sĩ từng ngồi lặng hơn bảy trăm giờ trong buổi triển lãm của chính mình. Trước vô số du khách, cô dửng dưng không chút phản ứng. Thế nhưng, khi một người đàn ông bước đến, cô đã bật khóc.”

Tô Kiến Thanh giơ một ngón tay: “Anh đoán xem là ai?”

Kỳ Chính Hàn phối hợp hỏi: “Ai?”

“Là bạn trai cũ của cô ấy. Họ đã xa nhau hơn hai mươi năm.” Tô Kiến Thanh nằm trên giường, nhìn người đàn ông áp sát tới, nghiêm túc nói. “Nghệ thuật rất cao cả, nhưng tình yêu còn cao cả hơn cả nghệ thuật. Có tình yêu thì dù uống nước cũng thấy no. Anh có thể dễ dàng nói tình yêu không quan trọng, chỉ chứng tỏ anh chưa trải nghiệm đủ.”

Cô đang cố thuyết phục anh.

Nhưng anh chỉ cười, đáp lại qua loa: “Đã thuộc bài rồi thưa cô nghệ sĩ nhỏ.”

Nói xong, anh lại tò mò hỏi: “Vậy nếu gặp lại bạn trai cũ, em có khóc không?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Kỳ Chính Hàn suy nghĩ một lát, giọng trầm xuống, có vẻ khá để tâm: “Em từng có bao nhiêu người bạn trai?”

Cô hỏi: “Liên quan gì đến anh?”

Kỳ Chính Hàn lười biếng “ừ” một tiếng, lời nói mang mười phần trêu chọc: “Quan tâm em là lỗi của anh à?” Anh trả lại nguyên vẹn lời cô vừa nói.

Tô Kiến Thanh cũng không chịu thua, học theo giọng điệu của anh: ”Em chỉ muốn quan hệ của chúng ta đơn giản hơn thôi.”

Tâm trạng anh có vẻ khá tốt, kéo áo của cô lên: “Sao lại thù dai thế này, nhóc con.”

“Thì anh cũng là người nhỏ nhen thôi.” Cô giữ chặt cổ áo, đẩy anh ra. “Đừng làm bậy, hôm nay không được.”

“Lâu rồi không được ăn, anh sắp chết vì thèm rồi.” Giọng anh khàn đi, ánh mắt trở nên mơ hồ, yết hầu khẽ trượt. “Chỉ nếm một chút thôi, được không?”

Nửa đêm, Kỳ Chính Hàn đột ngột tỉnh giấc bởi những tiếng rên khe khẽ. Tô Kiến Thanh nhíu chặt mày, cánh môi tái nhợt. Anh nhanh chóng gọi điện cho quầy lễ tân khách sạn: “Vợ tôi đau bụng kinh, phiền mang giúp ít thuốc giảm đau.”

Có lẽ vì không biết nên diễn đạt thế nào cho gọn, thế là anh tùy tiện dùng một cách gọi khá hoang đường. Nhưng thật trùng hợp, trong cơn mơ màng, Tô Kiến Thanh lại nghe thấy. Anh trở lại giường, đưa thuốc và nước ấm cho cô.

“Ai là vợ anh chứ?” Tô Kiến Thanh mệt mỏi nhắm lại hai mắt, giọng nói mỏng manh vẫn mang theo ý cười, âm thanh mơ màng như lời trong mộng.

Anh bật cười: “Tai em thính thật.”

Cô lại thì thào: “Vợ anh là ai?”

Kỳ Chính Hàn nói: “Tạm thời thôi.”

Tô Kiến Thanh trở mình, rúc vào lòng anh, ôm lấy eo anh, lẩm bẩm: “Không thể dỗ dành em chút sao?”

Anh mỉm cười, dõng dạc nói: “Là Tô Kiến Thanh.”

“Cảm ơn anh, kẻ nói dối tử tế nhất. Đến lúc em chìm vào một giấc mơ đẹp rồi.”

Cô nở nụ cười dịu dàng. Anh cúi đầu, hôn lên lúm đồng tiền của cô.

Sau khi trở về Yến Thành, Tô Kiến Thanh dùng số tiền tiết kiệm mua một căn hộ nhỏ ở khu Đông Thành. Cuối cùng, cô cũng có một chỗ để dừng chân, cơ mà cảm giác an ổn thực sự vẫn chưa hiện hữu. Dù có một nơi để ở, nhưng đó không phải là nhà.

Mấy ngày nay, cô bận rộn nghiên cứu về việc trang trí nội thất thì nhận được điện thoại của Kỳ Chính Hàn.

Anh hỏi: “Đang làm gì?” Giọng nhạt thếch, không gợn lên chút cảm xúc nào khác.

Tô Kiến Thanh tùy tiện đùa một câu: “Em bận rộn lắm đấy, muốn gặp em thì phải rút thăm trước.”

Nhưng câu nói tiếp theo của Kỳ Chính Hàn khiến cô chẳng còn tâm trạng để đùa giỡn nữa. Anh nói: “Cha anh qua đời rồi, em đến một chuyến đi.”

Tô Kiến Thanh đang nằm sấp trên giường xem bảng màu giấy dán tường, lập tức bật dậy, căng thẳng hỏi: “Em nên dùng thân phận gì để đến đó?”

“Không cần thân phận, anh chỉ muốn em có mặt.”

“Ơ…” Tô Kiến Thanh chưa từng gặp phải chuyện thế này, so với con trai người mất, cô còn hoảng loạn hơn. “Vậy… vậy em đến bằng cách nào? Anh gửi địa chỉ cho em được không?”

Anh dặn dò: “Cứ ở nhà đợi, chú Hà sẽ đến đón em.”

“Được rồi.” Tô Kiến Thanh gật đầu liên tục.

Tô Kiến Thanh vội vã thay một bộ đồ đen, chờ một lát thì lên chiếc xe do chú Hà lái đến.

“Cô Kiến Thanh, cài cái này lên.” Chú Hà đưa cho cô bông hoa trắng và chiếc ghim cài áo.

Tô Kiến Thanh cẩn thận ghim bông hoa lên trước ngực.

“Chúng ta sẽ đi thẳng đến nhà tang lễ.”

Cô gật đầu: “Dạ.”

Cô không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời tham dự một đám tang lại là của một người chẳng hề liên quan đến mình. Đừng nói đến gặp mặt, ngay cả diện mạo cha anh trông như thế nào, cô cũng không biết.

Đường gập ghềnh khúc khuỷu, Tô Kiến Thanh bước xuống xe. Lão Hà dẫn cô đến sảnh tổ chức lễ tiễn biệt. Trước cửa, Kỳ Chính Hàn đứng thẳng tắp, một tay cầm điếu thuốc, vừa hút vừa chờ đợi. Dáng người anh cao lớn, âu phục chỉnh tề, đường nét tuấn tú nổi bật giữa đám đông. Chỉ cần liếc mắt, cô đã nhận ra anh.

Nhìn thấy Kiến Thanh, anh lập tức giơ tay gọi.

Cô bước tới, Kỳ Chính Hàn không nói lời dư thừa, nắm lấy tay cô, sải bước nhanh vào bên trong.

Toàn bộ đều là người nhà họ Kỳ, không có lấy một gương mặt quen thuộc. Khi chạm mặt các trưởng bối, anh dạy cô cách chào hỏi.

Tô Kiến Thanh nhìn thấy Liêu Vũ Mân đứng ở hàng đầu, người duy nhất trong nhà họ Kỳ mà cô từng gặp. Người đàn ông bên cạnh có lẽ là chồng cô ấy – Kỳ Giang Lĩnh.

Liêu Vũ Mân cũng nhìn sang, không biết vì bận rộn tang sự hay vì lý do nào khác mà thần sắc cô ấy kém đi trông thấy, nhưng vẫn giữ lễ gật đầu mỉm cười với cô.

Lễ tang của Kỳ Hằng được tổ chức rất lớn, con cháu trong nhà đông đúc. Ngoài mấy người anh trai, Kỳ Chính Hàn còn có một chị gái và một em gái, nhưng chẳng ai thân thiết với anh.

Vài người phụ nữ trong họ đang khóc than.

Tô Kiến Thanh nhìn di ảnh của Kỳ Hằng.

Cha và các anh của Kỳ Chính Hàn đều có dáng vẻ uy nghiêm, chỉ có anh do mẹ là người phương Nam nên khí chất mang theo một nét dịu dàng hiếm thấy.

Cô nhìn năm sinh và năm mất của ông, lặng lẽ tính toán, năm nay vừa tròn sáu mươi.

Sau tang lễ, các trưởng bối đề nghị tổ chức một buổi họp mặt gia đình, nhưng Kỳ Chính Hàn viện cớ từ chối, nói rằng anh có chuyện quan trọng không thể tham gia.

Ngay cả Tô Kiến Thanh cũng không ngờ rằng chuyện quan trọng mà anh nói lại là đưa cô đi biển. Anh nói với cô, vé đã đặt xong rồi.

Bước tiếp theo là về nhà thu dọn hành lý. Xe chạy được một lúc lâu, Tô Kiến Thanh vẫn chưa hết ngỡ ngàng.

Trên ngực cô, bông hoa trắng dùng trong tang lễ còn chưa tháo xuống, tiếng khóc trong buổi lễ dường như vẫn văng vẳng bên tai.

Vậy mà Kỳ Chính Hàn lại nghiêm túc thảo luận với cô: “Đến Hải Thành đi, bên đó ấm áp hơn.”

Anh có thể thản nhiên nói một câu chúc may mắn khi biết bạn cô sắp trở thành tình nhân của kẻ khác.

Anh cũng có thể ngay khi cha mình vừa khuất đã vội vã rời nhà tìm thú vui.

Có những người, sự lạnh nhạt đã khắc sâu vào tận cốt tủy. Dù không đồng tình, nhưng Tô Kiến Thanh bỗng nhiên hiểu được vì sao Kỳ Chính Hàn lại nói rằng, tình yêu vốn chẳng quan trọng đến thế.

Tô Kiến Thanh đang học cách không vội phán xét đúng sai. Người lý trí sẽ sống ung dung hơn, có lẽ đó cũng là một dạng ưu thế.

Trên đường đi, anh nhận một cuộc điện thoại.

“Đang đi nghỉ, đi nghỉ!” Kỳ Chính Hàn chẳng hề che giấu dáng vẻ chơi bời của mình, lười biếng nói vào điện thoại. “Đang đi chơi với cô bé của tôi, có chuyện gì thì để sau.”

Chờ anh cúp máy, Tô Kiến Thanh cười ngại ngần: “Đồng nghiệp của anh chắc đang nghĩ: Tên hoàng đế chó chết này lại bị hồ ly tinh quấn lấy rồi.”

Anh bật cười: “Hồ ly tinh? Là em hả?”

Anh nâng cằm cô, ra chiều nghiêm túc quan sát từng đường nét trên gương mặt: “Nhìn thế nào cũng không giống, chẳng lẽ anh lại chết trong tay em?”

“Chuyện này khó nói lắm.” Cô khẽ lắc đầu. “Yêu tinh đều tu luyện ngàn năm, giỏi che giấu lắm đấy.”

Anh cười càng rạng rỡ: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Nếu thực sự ngã trong tay em, coi như anh xui xẻo, được chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK