Mã Kiều Trân ngồi bên cạnh muốn nói gì đó nhưng không kịp.
Giang Tùy đứng dậy đi ra ngoài.
Thầy giáo gọi theo.
"Giang Tùy! Em đi đâu vậy?"
"Em có việc về trước đây."
Để lại một câu nhưng cũng không hề nhìn lại.
Ai nấy đều nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc. Người như tên rất tùy hứng.
Mã Kiều Trân siết chặt bức thư màu hồng trong tay. Cô ta đứng dậy.
"Em xin phép!"
Cô ta cố đuổi theo phía sau Giang Tùy. Đối với một hoa khôi như cô ta vậy mà Giang Tùy chưa bao giờ cho một ánh mắt. Tại sao lại như vậy, cô ta không cam tâm.
Vừa ra đến hành lang.
"Giang Tùy! Giang Tùy!"
Cô ta cố gắng gọi lại nhưng Giang Tùy không hề dừng bước hay thả chậm bước chân.
Mã Kiều Trân cố chạy nhanh hơn chắn trước mặt. Cô ta thở hỗn hễnh cầm bức thư trên tay đưa về phía anh.
"Giang Tùy! Tôi thích cậu."
Giang Tùy rũ mắt xuống dịch một bước đi ngang qua cô ta. Giọng Giang Tùy không hề dịu dàng một chút nào.
"Tôi không thích cậu. Đừng làm phiền tôi."
"..." Mã Kiều Trân sắc mặt hết xanh lại đỏ vì xấu hổ. Không ngờ Giang Tùy lại thẳng thừng từ chối mình như vậy. Mà giọng điệu cao ngạo hoàn toàn khác với thường ngày.
Cô ta siết chặt bức thư đến nhào đi như không cam lòng lẩm bẩm.
"Người theo đuổi tôi đều là thiếu gia giàu có. Tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy."
Cô ta buồn bã trở về phòng bao.
Lúc này, mọi người mới nhìn sang Mã Kiều Trân trêu.
"Giang Tùy đâu?"
Mã Kiều Trân xoa xoa tay.
"Không phải cậu ấy bảo có việc về trước sao. Tại sao giờ mọi người lại hỏi em?"
"Không phải em đi theo Giang Tùy sao?"
Cô ta nào thừa nhận.
"Không có. Em đi vệ sinh thật mà."
Nếu để họ biết cô ta bị Giang Tùy từ chối mình thì sẽ làm trò cười của cả trường Lăng Thành mất.
[...]
Giang Tùy rời khỏi nhà hàng, anh nhiều lần gọi cho Lục Niệm Từ, nhắn tin nhưng vẫn là âm thanh đáng ghét đó.
Anh trở về nhà nhưng tất cả đều lạnh lẽo, tối om. Giang Tùy lại rời khỏi.
Gió đêm mỗi lúc một lạnh lẽo kèm theo hơi nước. Chắc hẳn là sắp có một trận mưa lớn.
Giờ đã hơn mười giờ đêm, Giang Tùy vẫn không nhanh không chậm bước trên đường. Từng chiếc xe cứ thi nhau lướt qua, dòng người đi bộ cũng đã không còn ai. Giang Tùy luôn rất ghét cái cảm giác lạc lõng đó.
Tí tách! Tí tách!
Âm thanh của những hạt mưa cuối cùng cũng rơi xuống. Mỗi lúc một lớn dần... Cả người anh giờ ướt đẫm. Giang Tùy ngẩng mặt lên nhìn màn mưa trút xuống.
"Nếu muốn phán xét một ai cũng phải có lí do. Niệm Từ! Em dễ dàng vứt bỏ anh như vậy sao."
Ánh đèn xe rọi vào người anh.
Lục Niệm Từ đã trở về biệt thự Cửu Thiên nhưng không biết tại sao lại trở về giờ này. Càng không ngờ Giang Tùy lại ở đây còn là đang ở trong màn mưa dày đặc.
Cô mở cửa xe, bung dù bước xuống.
Giang Tùy nhìn cô bước đến gần mình. Anh ôm chặt lấy, áp lên môi cô hôn.
Lục Niệm Từ cũng bị hành động của anh làm cho ngây ra. Chiếc dù trong tay rơi xuống mặt đường.
Cả hai người đều ướt đẫm.
Dù cô có đẩy anh ra thế nào cũng vô ích.
Nụ hôn của Giang Tùy điên cuồng một cách kì lạ. Cuối cùng anh cũng chịu dừng lại.
Tay anh áp lên mặt cô.
"Niệm Từ! Tại sao lại bỏ mặt anh. Em có biết anh khó chịu thế nào không."
Lục Niệm Từ dừng tay giữa không trung, không dám đối diện với ánh mắt anh.
"Về nhà rồi nói."
Giang Tùy cũng nhận ra điều đó, nhưng giờ cô cũng ướt đẫm rồi nên anh gật đầu theo cô lên xe.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô.
Cuối cùng, cũng về đến bãi đỗ xe dưới nhà.
Lục Niệm Từ nhìn cả người anh ướt đẫm lại đau lòng. Nhưng cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì nữa.
Vào đến nhà, đèn đều bật sáng.
"Vào tắm đi."
Giang Tùy vẫn nắm chặt tay cô. Ánh mắt vẫn không rời khỏi người cô chỉ một giây. Cứ như sợ vừa chớp mắt là cô sẽ biến mất vậy.
Lục Niệm Từ nhìn thấy anh như vậy đành dịu giọng.
"Em sẽ không đi đâu. Vào tắm đi."
Giang Tùy ôm lấy cô.
"Em cũng ướt rồi. Tắm cùng anh đi."
"..." Lục Niệm Từ. Tắm cùng Giang Tùy sao?
Cô hắn giọng.
"Anh tắm trước đi."
"Không được! Em sẽ bị cảm lạnh mất."
Dù hai người có lăn giường thật nhưng tắm kiểu đó... Cô chưa từng nghĩ đến. Mà cô giờ vẫn không vui.
Thấy cô cứ ngây ra.
Giang Tùy đã bế cô lên.
"Làm gì vậy Giang Tùy! Thả em xuống."
Anh bế cô vào trong phòng tắm, đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
"Giang Tùy!"
Lục Niệm Từ thật sự không tự nhiên cho lắm. Bên trong toàn là gương phản chiếu, nếu... Cô sẽ xấu hổ chết mất.
Giang Tùy xả nước nóng vào bồn, đều chỉnh nhiệt độ vừa phải quay sang.
"Tắm được rồi."
"Em tự tắm được. Anh ra ngoài đi."
Giang Tùy nhìn cô.
Lục Niệm Từ dời đi ánh mắt.
"Anh... Ưm..."
Vừa quay lại, đôi môi đã bị anh chiếm lấy. Tay anh vây hãm cô ở giữa.
Lục Niệm Từ bị anh hôn đến choáng váng. Lại một nụ hôn rơi xuống đôi môi mềm mại nhưng lần này lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Lục Niệm Từ cố gắng đẩy anh ra nhưng chẳng có tác dụng gì cả.