Lục Niệm Từ khẽ nhìn sang.
"Nếu cậu không thoải mái thì có thể nói với tôi. Dù sao nơi này cũng đủ lớn cho cậu không gian riêng tư."
Giang Tùy ngồi xuống ghế, nâng mắt nhìn cô.
Lục Niệm Từ đi đến ngăn kéo lấy ra hộp y tế.
Cô ngồi xuống.
Vừa mở ra.
Giang Tùy ngăn lại.
"Để tôi đi tắm đã. Rất bẩn."
Lục Niệm Từ khựng lại nhìn bàn tay trên tay mình.
Giang Tùy rút tay lại.
"Xin lỗi! Tôi làm bẩn tay chị rồi."
Cậu đứng dậy đi vào trong.
"..." Lục Niệm Từ nhìn theo. Mình không hề có ý đó mà. Mình chỉ nghĩ một bàn tay đẹp như vậy giờ bầm tím có chút khó chịu mà thôi.
Cô lại mở tin nhắn của Trần Oanh ra xem thì thở dài. Đúng là cuộc sống với một chàng thiếu niên thật không dễ dàng. Cậu đã trải qua rất nhiều chuyện mới trở thành một người như vậy. Nhưng may mắn là đã gặp được tôi.
Bóng người cao lớn che khuất ánh sáng khiến cô giật mình, giấu điện thoại ra sau.
Giang Tùy vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi rối, làn nước ẩm ướt từ mái tóc trượt dài xuống gương mặt sắc sảo ấy. Cậu mặc chiếc quần sọt, với chiếc áo phông ngắn tay đơn giản. Lục Niệm Từ liền mắng. Mẹ nó! Kiểu này rất dễ làm người khác chảy máu mũi nha. Cô cũng không phải là kiểu nhan khống nhưng lại...
"Cậu ngồi xuống để tôi xử lý vết thương trước đã."
Giang Tùy ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Niệm Từ lúc này mới hài lòng. Ngoan vậy có phải tốt hơn không.
Lấy thuốc xát trùng cho vào tăm bông nhỏ. Cô ngẩng mặt lên nhìn vết thương trên mặt nhỏ giọng.
"Hơi đau một chút."
Giang Tùy chỉ nhìn cô không lên tiếng. Vì khoảng cách của hai người giờ tương đối gần, cậu có thể nhìn rõ ràng lông tơ mềm mại trên gương mặt cô. Tay cậu siết chặt lại, môi mím chặt.
Lục Niệm Từ cho rằng cậu đau vì vết thương liền nhóm người lên thổi nhẹ lên vết thương.
Giang Tùy cố gắng ổn định lại nhịp thở của mình. Kiểu này làm sao mà chịu nổi đây nhưng vẫn phải nhịn...
Lục Niệm Từ cũng cảm nhận được cậu có chút khác biệt.
"Đau lắm sao?"
Giang Tùy chỉ đành gật đầu.
Lục Niệm Từ cho là cậu thật sự đau nên vừa thoa thuốc vừa thổi nhẹ.
"..." Giang Tùy. Còn kiểu hành hạ nào tàn nhẫn hơn nữa không.
Bôi thuốc xong ở bên má, Lục Niệm Từ lại nhìn đến những vết thương khác. Vì cậu mặc áo phông nên cô không thể nhìn rõ được.
"Trên người cậu còn vết thương đúng không?"
Giang Tùy nhìn cô.
"Tôi..."
Lục Niệm Từ không để ý đến vẻ ngập ngừng, hơi thở có phần kiềm chế của cậu. Cô cứ cho rằng cậu đang ngại.
"Cởi áo ra để tôi bôi thuốc cho."
Thấy cậu vẫn im lặng, Lục Niệm Từ có chút không kiên nhẫn vén áo cậu lên. Khi bàn tay nhỏ chạm vào cơ bụng.
Lục Niệm Từ như bị xịt keo tại chỗ. Ừa cái này... Ngón tay nhỏ khẽ chạm nhẹ một cái nữa. Lần này, sắc mặt cô nóng bừng lên rút tay lại đứng dậy.
"Cậu tự mà bôi đi."
Ném lại lọ thuốc lên người cậu, cô bước nhanh vào phòng đóng cửa lại.
Cô đặt tay lên ngực.
"Lục Niệm Từ mày đang nghĩ cái gì vậy."
Lần trước nhìn thôi đã sắp chảy máu mũi rồi. Giờ lại sờ vào... Nhìn Giang Tùy gầy như vậy thôi nhưng khi trực tiếp gặp còn sờ qua.
Lục Niệm Từ trong người nóng hầm hập.
"Mình cho cậu ấy ở đây là đúng hay sai đây. Cái kiểu này hẳn là phải xin chú Tần vài bình máu để dành cho chắc.
Cô bước nhanh vào phòng tắm.
Ngâm nước lạnh để bớt nóng một chút.
[...]
Hơn bảy giờ tối, cô mới mở cửa nhìn xung quanh. Cô đứng thẳng người dậy bước ra.
Lại là mùi thức ăn thơm phức. Dường như là mực nướng cay cô rất thích thì phải. Xung quanh đây ai đang làm vậy. Nhưng khu nhà này... Cô nhìn về phía phòng bếp.
"..." Lục Niệm Từ.
Cô vờ như đi vào trong bếp rót nước liếc mắt.
Tên nhóc này giỏi nấu ăn như vậy sao. Nhìn như vậy mà cũng lợi hại thật.
"Tay cậu bị thương sao không nghỉ ngơi. Ở đây làm gì?"
"Tôi thấy hơi đói. Chị ăn cùng tôi đi."
"Cũng được." Cô giả vờ nghiêm mặt.
Lục Niệm Từ chỉ việc ngồi xuống ghế thức ăn đã được dọn lên.
"Một mình cậu có cần nấu nhiều vậy không."
Giang Tùy nâng mắt nhìn cô.
"Chị bỏ tiền bao nuôi tôi. Tôi cũng nên làm gì đó đúng không."
Lục Niệm Từ ho một tiếng.
"Cậu ăn đi nói nhiều quá."
Tất cả những món nướng đều đã được cắt ra miếng vừa ăn, miếng nào cũng đẹp đẽ rõ ràng. Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp là có thật nha.
Cô gấp lên cho vào miệng. Cảm giác giòn tan hoà lẫn cùng vị cay nhàn nhạt thật sự rất ngon.
"Cậu giỏi nấu ăn như vậy tại sao không xin vào nhà hàng làm việc. Không tốt hơn công việc kia sao."
Giang Tùy không trả lời, duỗi tay ra chạm vào khoé miệng cô.
"..." Lục Niệm Từ ngẩn người nhìn Giang Tùy.
Cậu chỉ cười.
"Miệng chị dính bẩn rồi."
Lục Niệm Từ mắt chớp chớp. Cậu có thể dùng khăn giấy mà nhưng cô lại không nói ra. Cô vờ sang chuyện khác để bớt xấu hổ.
"Cậu cũng thích món nướng à."
Giang Tùy chỉ cong môi không nói là thích hay không.
Lục Niệm Từ lại bị nụ cười này thu hút nữa rồi. Tên nhóc này cười rất đẹp nha. Nơi khóe miệng còn có đồng tiền nhỏ. Chú Tần ơi! Cháu cần máu gấp thật rồi.
Ở một nơi khác, có một người ngồi không vấn bị gọi tên đến hắt xì không ngừng.