Hiệu trưởng dù đã cố gắng hết sức vẫn không thể ngăn cản sinh viên trong trường đồn thổi. Vừa nhìn thấy Giang Tùy ung dung bước vào cổng mà nuốt nước bọt. Lại không nhịn được mắng.
“Không biết ai ác mồm ác miệng đi đồn tin này chứ. Người ta là ai mà cần người bao nuôi… Mẹ nó! Không phải kinh phí trường này đều được Tiểu Giang Gia quyên góp sao.”
Nhưng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ông Tiểu Giang Gia sẽ tức giận. Thay vào đó là… Tâm trạng rất tốt nữa thì phải. Không biết có cái gì đó sai sai.
“…” Ánh mắt của những sinh viên khác cũng có chút ngờ vực nhìn nhau. Hay là tin đồn là sai. Rõ ràng thấy cậu ấy không có gì khác cả.
Mã Kiều Trân vừa thấy anh bước về phía cầu thang liền chạy theo sau.
“Giang Tùy!”
Gọi thì gọi mà Giang Tùy đi vẫn cứ đi.
Cô ta cố gắng tăng tốc chạy trước lên bậc thang trước mặt anh.
“Giang Tùy!”
Giang Tùy tay đặt trên thanh chắn siết chặt lại. Rõ ràng là khó chịu rồi.
“Việc gì?”
Cô ta cố gắng ổn định nhịp thở.
“Cậu có xem tin tức đang lan truyền trên mạng không?”
Cô ta vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra đưa về phía anh.
Giang Tùy nhìn chiếc điện thoại với icon ngộ nghĩnh lên trên thật sự là ghét bỏ.
“Tránh đường.”
Cô ta nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra quan tâm.
“Tớ chỉ là đang lo lắng cho cậu. Sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng làm luận án tốt nghiệp. Nếu như cậu muốn, tôi có thể…”
Giang Tùy lạnh giọng hất tay cô ta ra.
“Cút!”
Mã Kiều Trân loạng choạng ngã xuống, chiếc điện thoại cũng rơi ra khỏi tay.
Giang Tùy dịch một bước tiếp tục bước đi.
Cô ta cũng không ngờ Giang Tùy lại vô cảm như vậy. Vì một bước chân của anh mà khiến cô ta lăn xuống bậc thang mấy vòng.
“A…”
Tiếng thét thất thanh vang lên.
Những sinh viên nam đều nhanh chóng đến giúp cô ta đứng dậy.
“…” Ai nấy cũng nhìn nhau.
Mã Kiều Trân có cảm giác mũi mình… Cô ta đưa tay lên chạm vào. Máu chảy rất nhiều máu, lại sưng tấy lên như mũi heo. Hàm răng cũng ê ẩm trong khoang miệng là mùi máu tanh. Cô ta sợ đến ngất đi.
“Nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Cả một đoàn người tán loạn vì cảnh tượng này.
Phòng học khối S.
Giang Tùy cứ như một vị vua ngự trị vùng lãnh thổ rộng lớn. Hơn năm mươi ghế ngồi mà chỉ có mình anh. Và trên bục giảng cũng chỉ có một giáo viên.
Những người còn lại đều ở bên ngoài phòng nhìn vào.
“…” Giảng viên đứng lớp.
Giang Tùy cũng chẳng quan tâm tiếp tục lật từng trang giấy. Âm thanh của tiếng giấy cứ khẽ vang lên.
Giảng viên đứng lớp cũng bắt đầu cầu mong buổi học kết thúc sớm một chút. Chứ kiểu này, tim ông không chịu nổi đâu.
Giang Tùy có vẻ nghiêm túc lật từng trang. Những ngón tay thon dài cầm bút cứ như là đang phiêu trên giấy hơn là viết. Cái kiểu tao nhã như vua chúa ngày xưa.
Tiếng đặt bút xuống bàn cũng khiến giảng viên đứng lớp giật bắn người. Nuốt nước bọt nhìn xuống.
Giang Tùy đứng dậy đi lên bàn giảng viên rồi đặt xuống một bản luận án.
“Đi được rồi.”
Giảng viên đứng lớp cũng giật mình đáp.
“Tất nhiên! Tất nhiên!”
Vừa thấy Giang Tùy bước ra, mọi người liền nép sang một bên.
Thấy anh đã đi xa, một người trong số họ mới lên tiếng.
“Vó gì đó sai sai đúng không. Rõ ràng trước đây, chúng ta hay ức hiếp cậu ta mà.”
Đáp lại chính là sự im lặng. Chúng tôi cũng đâu biết gì đâu. Dạo này, Giang Tùy nhìn có chút… Không biết nói thế nào. Dù sao linh tính mách bảo là tuyệt đối tránh xa nếu không muốn gặp nguy hiểm.
Và Mã Kiều Trân cũng như là lời cảnh cáo đi. Cũng có thể là do cô ta tự té…
***
Giang Tùy trở về nhà cũng không còn sớm. Anh nhìn ánh đèn đã được bật sáng lại mỉm cười.
Cởi giày đặt vào kệ, anh thay vào đôi dép bông màu xanh đen.
Lục Niệm Từ nâng mắt nhìn anh.
“Về rồi à.”
“Ừm!”
Giang Tùy đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, tay liền kéo nhẹ mặt cô qua hôn vài cái. Như vẫn còn chưa thỏa mãn, anh lại hôn lên môi cô mấy cái.
“…” Lục Niệm Từ. Nghiện hôn thật rồi.
Dường như anh vẫn còn muốn hôn. Lục Niệm Từ đặt tay lên môi anh.
“Em đang làm việc.”
Giang Tùy lại hôn lên lòng bàn tay cô, từng ngón tay cũng không bỏ xót.
Lục Niệm Từ thật sự cạn lời rồi mặt cho anh hôn.
Giang Tùy bĩu môi.
“Niệm Từ!”
Chỉ cần anh gọi tên đã khiến cô khựng lại ngẩng mặt nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Em không hôn anh.”
Lục Niệm Từ lắc đầu cười.
“Anh thật là…”
Cô bưng mặt anh hôn lên môi một tiếng thật kêu.
“Được rồi chứ.”
Giang Tùy có chút hài lòng.
“Anh làm luận văn tốt nghiệp rồi.”
Lục Niệm Từ có chút ngạc nhiên.
“Nhanh vậy sao? Em nghe là vài ngày nữa mà.”
“Cũng như nhau thôi. Niệm Từ! Anh tốt nghiệp thì có thể cho anh danh phận rõ ràng không.”
Lục Niệm Từ khựng lại.
“À… Có một chuyện em vẫn chưa nói ahh biết.”
Giang Tùy vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
“Ba mẹ em sắp về rồi. Tạm thời giữ bí mật được không. Còn việc tin tức trên các trang mạng em sẽ cho người giải quyết.”
Lo lắng anh nghĩ lung tung mà đến nhà tìm cô. Nếu để ba mẹ biết mình như vậy lại không tốt. Cô hoà hoãn.
“Em sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng quan hệ của chúng ta cho ba mẹ em. Đến lúc đó, em sẽ cho anh câu trả lời.”
Giang Tùy rũ mắt xuống.
“Nếu ba mẹ không đồng ý. Em sẽ làm thế nào?”
Lục Niệm Từ khựng lại.
“Em… Để nói sau đi.”
Giang Tùy ủ rũ.
“Niệm Từ! Em cái gì cũng dứt khoát. Tại sao một tiếng yêu đối với em lại khó khăn như vậy. Em có công bằng với anh không?”