Lục Niệm Từ không phải lần đầu tiên đến đây nhưng hôm nay lại có chút khác biệt. Đó là bên cạnh có thêm một người, mười ngón tay đan xen hoà lẫn cùng những cặp tình nhân.
Nhưng là lần đầu, cô chơi những trò này. Đua xe điện, tàu lượn, bắn súng… Dường như mọi trải nghiệm mới mẻ của cô đều có anh bên cạnh.
Giang Tùy nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Lục Niệm Từ trong lòng anh lại càng thêm vui vẻ.
Hai người ngồi trên ghế đá nghỉ ngơi.
Anh mở nắp chai nước suối, đưa cho cô.
“Mệt không?”
Lục Niệm Từ mỉm cười.
“Cũng không mệt lắm.”
Giang Tùy lau mồ hôi trên trán cô cử chỉ dịu dàng hoàn toàn khác với độ tuổi của anh rất nhiều.
Lúc này, ánh đèn flash loé lên.
Một anh thợ nhiếp ảnh vì không nhịn được vẻ đẹp trước mắt mà chụp lấy khoảnh khắc ngọt ngào này.
Giang Tùy nhìn sang.
Anh ta đi liền cầm bức ảnh đi đến.
“Xin lỗi vì đã không xin phép hai em đã chụp nó. Nhưng thật sự là rất đẹp. Trả lại hai em.”
Lục Niệm Từ cũng nhìn thấy. Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh cùng ánh mắt ấy của Giang Tùy nhìn mình khiến bản thân cô sinh ra một loại cảm giác. Lục Niệm Từ cũng không biết đó là gì nhưng lại rất giống với ánh mắt ba nhìn mẹ.
“Cũng không để anh chịu thiệt thòi.”
Giang Tùy lấy tiền từ trong ví da đưa cho anh thợ chụp ảnh. Mặc dù, anh ta đã cố từ chối.
“Không cần. Thật sự không cần. Chúc hai em hạnh phúc.”
Giang Tùy cong môi. Nghe câu này anh rất thích nha.
“Anh nhất định phải nhận.”
Vừa dứt lời anh đã bỏ vào túi xách trước ngực anh ta.
“…” Anh thợ chụp ảnh. Nhanh tay thật.
Lục Niệm Từ nhìn bức ảnh khóe môi cong lên đến bản thân mình không nhận ra.
Nhưng tất cả nụ cười ấy đều được Giang Tùy thu vào mắt. Anh muốn giữ mãi nụ cười ấy trên môi cô.
Giang Tùy ôm lấy cô cô dịu dàng.
“Nếu là hình cưới sẽ đẹp hơn rất nhiều.”
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên nhìn anh. Tại sao, lời anh nói lại giống với ý nghĩ của mình đến vậy. Cô liền vờ đi không hề quan tâm.
“Ai nói sẽ kết hôn với anh chứ.”
Cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Tùy đi theo phía sau mỉm cười.
Vài bước đã đuổi kịp cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực mình.
“Anh nói thật. Anh rất muốn kết hôn với em.”
Lục Niệm Từ trề môi.
“Khi nào anh đủ tuổi rồi hãy nói. Sợ rằng đến lúc đó, anh lại không nói như vậy.”
“Được! Xem như là em đã đồng ý.”
“Đồng ý gì chứ?”
“Kết hôn!”
Lục Niệm Từ bật cười.
“Đùa vậy đủ rồi. Về thôi!”
Hai người bước trên đường, tay vẫn đan chặt vào nhau. Mọi thứ đều rất bình dị như vậy. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng mặt lên nhìn anh. Hy vọng! Cô sẽ chờ được ngày đó. Vì cô không dám tin vào tình yêu này. Có thể lúc đầu sẽ rất nồng nhiệt nhưng theo thời gian nó sẽ nhạt dần. Trần Oanh chính là minh chứng cô từng thấy. Yêu nhau từ thời cấp ba, kết hôn nhưng chỉ hai năm… Cứ như vậy mà kết thúc.
Giang Tùy cũng đang nhìn cô, mỉm cười. Có lẽ, cô sẽ không tin vào tình yêu của anh. Nếu Lục Niệm Từ biết, một Giang Tùy năm chín tuổi đã có cảm giác rất đặc biệt với cô. Và theo thời gian, hình ảnh đó không hề nhạt đi mà mỗi lúc một ăn sâu vào trong tâm trí.
Bên kia đường.
Tống Nam dụi dụi mắt vì sợ mình nhìn nhầm.
“Lục Niệm Từ! Cô ấy đang đi cùng ai? Hai người lại thân mật như vậy?”
Vì lúc anh ta nhìn thấy, hai người đã đến đoạn đường có góc khuất. Chỉ nhìn thấy được Lục Niệm Từ còn người bên cạnh thì khá mờ vì ánh sáng chiếu vào.
Anh ta lại lẩm bẩm.
“Chắc do mình nhìn lầm thôi. Rõ ràng trợ lý Trần nói Lục Niệm Từ không ra ngoài mà. Chắc hẳn là nhìn nhầm rồi. Từ trước đến nay không hề nghe thấy cô ấy yêu đương mà.”
Nghĩ như vậy, anh ta liền trở về khách sạn.
[…]
Lục Niệm Từ cùng Giang Tùy không trở về ngay mà tiếp tục tảng bộ một vòng.
Một chiếc xe bất ngờ chạy qua.
Giang Tùy theo phản xạ tự nhiên ôm lấy cô vào lòng.
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên nhìn Giang Tùy, đưa tay lên chạm vào cằm anh.
“Không cần lo lắng như vậy. Chúng ta đang trên làn đường đi bộ mà.”
Giang Tùy chỉ mỉm cười, rũ mắt xuống nắm lấy bàn tay nhỏ hôn lên.
“Niệm Từ của anh là vô giá.”
Một câu nói thôi đã khiến tâm cô mềm nhũn rồi. Nhưng vẫn tỏ ra không tin.
“Đừng nịnh bợ như vậy.”
Giang Tùy liền cúi người xuống bế cô lên.
Lục Niệm Từ giật mình ôm lấy cổ anh.
“A… Thả em xuống.”
Lời vừa thốt lên đã gây chú ý cho những người bên cạnh.
“…” Lục Niệm Từ xấu hổ rút trong ngực anh. Rất may mắn đây là Giang Thành nên sẽ không biết đến cô. Nếu không chắc chắn ngày mai, cô sẽ đứng đầu mặt báo tài chính rồi.
“Giang Tùy! Thả em xuống.”
“Không! Anh muốn bế em. Bế đến hết cuộc đời này.”
Giang Tùy bắt đầu tăng tốc, chạy rất nhanh.
Lục Niệm Từ thật sự hoảng sợ, siết chặt lấy anh.
“Giang Tùy! Đừng chạy nữa. Sẽ ngã mất.”
Giang Tùy thấy cô dựa dẫm vào mình như vậy lại càng thích thú. Có thể suy nghĩ và cách làm của anh không giống như người bình thường đi.