• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày đứng ngồi không yên, sợ rằng Lục Niệm Từ thật sự xảy ra chuyện vừa muốn gọi cho người lớn lại ngập ngừng.

Đúng lúc này, Tiêu Linh lại nhìn thấy Trần Oanh.

Vội vàng, chạy sang.

“Trợ lý Trần! Trợ lý Trần!”

Trần Oanh khựng lại nhìn xem ai gọi mình. Lúc nhìn thấy Tiêu Linh cô ấy cũng hơi ngạc nhiên.

“Em gọi chị sao?”

Tiêu Linh thở hỗn hễnh, gập người cố ổn định lại nhịp thở.

“Đúng là em gọi chị.”

“Em tìm chị có việc gì không?”

[…]

Tiêu Linh liền kể lại sự việc tối qua.

Trần Oanh nghe như vậy liền nhớ đến người mà mình đã gặp ngồi cùng xe với Lục tổng ngày hôm ấy.

“Em nói, người đó bế Lục tổng ngay trước mặt mọi người sao?”

Tiêu Linh gật gật đầu.

“Đúng là như vậy. Người đó… Rất, rất, rất soái.”

Trần Oanh mở điện thoại ra.

“Chị vừa nhận được tin nhắn của Lục tổng chắc chắn là cô ấy không sao. Em về trước đi. Để chị tìm hiểu xem. Nếu có thông tin sẽ báo cho em.”

Tiêu Linh như thở phào.

“Vậy nhờ vào chị.”

Trần Oanh gật gật đầu.

Thấy Tiêu Linh đã đi xa, Trần Oanh xoa xoa cằm.

“Người nào lợi hại vậy. Tìm bằng kiểu gì đây.”

[…]

Quay lại khách sạn.

Lục Niệm Từ vẫn nằm gọn trong lòng Giang Tùy, mặt cô tựa vào cơ ngực rắn chắc tay khẽ chạm vào.

Giang Tùy nhìn có vẻ gầy nhưng khi không mặc quần áo ra thì… Trong lúc cô vẫn còn miên man trong suy nghĩ của mình.

Giang Tùy hôn lên đỉnh đầu cô giọng trầm ấm. Nhưng bàn tay hư hỏng lại mơn trớn trên eo cô.

“Em còn mệt không?”

“Không phải do anh sao còn hỏi.”

Cô chặn lại tay anh, ngẩng mặt lên nói tiếp.

“Chiều nay, em có cuộc họp. Đừng nháo nữa.”

Giang Tùy hôn lên trán cô.

“Ừm! Anh cũng chưa làm gì mà. Đó là sinh lý bình thường thôi.”

Lục Niệm Từ lườm anh một cái.

“Sinh lý bình thường kiểu như anh sớm muộn gì cũng…”

“Sao không nói tiếp.”

“Em không rảnh rỗi nói chuyện với anh.”

Vừa dứt lời cô đã đẩy anh ra ngồi dậy. Nếu nằm thêm một lúc nữa e rằng chạy không kịp đâu.

Giang Tùy một tay đã dễ dàng kéo cô lại. Hai người cứ như mèo vờn chuột.

Anh cọ cọ vào ngực cô.

“Niệm Từ! Không phải do em mê hoặc anh sao. Anh không có làm gì cả.”

Lục Niệm Từ bị lời anh nói làm cho bật cười, đưa tay nâng cằm anh khỏi ngực mình.

“Anh đừng suốt ngày chiếm tiện nghi em như vậy. Cả đêm vẫn chưa thỏa mãn hửm.”

Giang Tùy bĩu môi.

“Chỉ cần là Niệm Từ mãi mãi vẫn không đủ.”

Lục Niệm Từ nhìn vào mắt anh. Không biết tại sao cô lại luôn có một cảm giác rất lạ mà lại rất quen thuộc.

“Nịnh bợ vừa thôi. Ngoan ngoãn học hành cho tốt. Đừng có suốt ngày bám lấy em như vậy. Chuyện đêm qua cũng không nên lập lại.”

Giang Tùy nhìn cô.

“Niệm Từ! Anh không muốn người đàn ông khác nhìn em như vậy. Em chỉ có thể thuộc về một mình anh không một ai khác.”

Lục Niệm Từ sững sờ nhìn Giang Tùy.

Giang Tùy biết mình hơi kích động rồi, liền ôm lấy cô giọng buồn bã.

“Niệm Từ! Anh hứa sẽ nghe lời em. Nhưng… Anh cũng là đàn ông. Anh cũng biết ghen.”

Nghe câu này thôi đã khiến trái tim cô mềm nhũn ra rồi. Giang Tùy ghen nhưng lại ghen một cách đáng yêu.

Cô làm sao có thể không để tâm đến cảm xúc của anh đây.

Lục Niệm Từ nhỏ giọng.

“Chỉ thuộc về Giang Tùy thôi.”

Giang Tùy nhếch nhẹ môi.

[…]

Cuối cùng hai người cũng rời khỏi khách sạn nhưng đã là ba giờ ba mươi phút chiều.

Lục Niệm Từ nhìn thời gian mà xoa xoa mi tăm. Giờ về nhà, thay quần áo cũng phải mất bốn mươi phút mới đến được công ty. Vì vậy, cô đành đổi sang họp qua video call. Lí do mình đang bận xử lý hợp đồng với một đối tác.

Cuộc họp diễn ra vô cùng thuận lợi. Vì đa số họ đều làm việc cho ba.

Lúc cuộc họp kết thúc.

Lại nghe giọng người đàn ông khẽ vang lên.

“Niệm Từ! Em mang quần lót vào giúp anh được không?”

“…” Lục Niệm Từ. Cô vội vàng gấp màn hình laptop lại.

Nhưng cô nào biết khoảnh khắc đó đã khiến cho toàn bộ nhân viên cấp cao của TS phải nhốn nháo không yên vì tò mò. Người sống cùng tiểu phú bà nhà họ Lục là nhân vật như thế nào đây.

[…]

Lục Niệm Từ nhìn chiếc quần lót đặt trên giường mà đỡ trán. Sớm muộn gì mình cũng bị Giang Tùy hại chết. Mặc dù biết là anh không cố ý.

Cô cầm lên hướng về phía phòng tắm.

“Quần lót của anh.”

“Em mang vào giúp anh được không?”

“…” Lục Niệm Từ lại nhớ đến lần trước hai người trong phòng tắm liền nuốt nước bọt. Quá hoang đường… Một người sống nguyên tắc như cô mà hết lần này đến lần khác điên theo Giang Tùy.

Cô lắc đầu, mở cửa.

Cánh cửa vừa mở đã bị anh kéo vào trong bồn tắm.

“A… Giang Tùy! Anh làm gì vậy hả? Em vừa…Ưm…”

Chưa kịp nói hết đã bị anh giữ lại, áp lên môi.

Cô không biết Giang Tùy lấy sức ở đâu ra mà ghê gớm như vậy. Hành cô cả đêm rồi giờ lại…

“Tắm cùng anh.”

Miệng vừa nói thì tay đã cởi quần áo trên người cô ném xuống nền gạch.

“Giang Tùy! Anh đừng có nháo nữa. Em rất mệt.”

Giang Tùy khẽ cười.

“Em không cần làm gì cả. Nằm yên là được rồi còn việc khác anh sẽ tự làm.”

Lục Niệm Từ vừa giận vừa tức cười.

“Có khác gì nhau không hả?”

“Có chứ! Làm là em biết nó khác ở chỗ nào thôi.”

“…” Lục Niệm Từ. Liêm sĩ của Giang Tùy bị chó tha rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK