Kết quả thật sự như Giang Tùy nói. Anh ta ậm ừ nói sẽ chờ. Lục Niệm Từ nghĩ có thể do quan hệ hai gia đình khá tốt nên anh ta cũng đặc biệt đối xử với cô.
Lúc cô đến nơi đã gần năm giờ chiều.
Giang Bình ngồi trên ghế, tay lướt điện thoại dường như đang xem gì đó sắc mặt có chút không tự nhiên. Mày cứ nhíu lại…
Trần Oanh vừa thấy cô bước vào liền đứng dậy.
“Lục tổng đến rồi.”
Giang Bình nghe thấy mới đặt điện thoại sang một bên.
Lục Niệm Từ áy náy lên tiếng trước.
“Xin lỗi Giang tổng! Tôi có chút việc nên…”
Giang Bình liền cắt ngang.
“Không sao! Không sao! Anh cũng không bận gì cả.”
Lục Niệm Từ hơi ngạc nhiên khi anh ta xưng hô như vậy. Mặc dù trước kia gặp nhau vài lần. Nhưng đều xưng hô rất khách sáo. Anh ta hôm nay bị sao vậy?
“Giang Tổng! Anh có việc gì sao?”
Thấy vẻ nghi hoặc của Lục Niệm Từ, Giang Bình cười khổ.
“Không có gì cả. Em gái đừng nghĩ lung tung.”
Đến Trần Oanh còn nghi hoặc huống chi là cô.
Nhưng phải hoàn tất bản hợp đồng rồi tìm hiểu cũng chưa muộn.
Giang Bình cười cười, cầm bút kí vào bản hợp đồng trên bàn.
“…” Lục Niệm Từ. Hợp đồng nghìn tỷ chứ không phải vài trăm đâu mà qua loa đến như vậy. Cũng không nhìn luôn.
Lại nghe Giang Bình lên tiếng.
“Em không thấy thỏa đáng à.”
Chưa đợi cô lên tiếng. Anh ta đã cầm bút thêm vào hai con số không phía sau.
“Nếu ít anh sẽ đầu tư thêm. Em thấy như vậy ổn không?”
Trần Oanh nhìn đến mồm há hốc. Không biết chuyện gì đang xảy ra.
Lục Niệm Từ nhìn thêm hai con số không phía sau lại nhìn anh ta.
Giang Bình cứ nghĩ là cô vẫn chưa hài lòng định kéo về phía mình lần nữa.
Lục Niệm Từ giữ lại, nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Được rồi! Nếu anh đã hài lòng về thỏa thuận.”
Cô cầm bút lên kí vào, đứng dậy đưa tay lên.
“Thành giao!”
Giang Bình cũng đứng dậy bắt tay cô. Nhưng ánh mắt dường như đang tìm kiếm gì đó.
Lục Niệm Từ cũng nhìn xung quanh.
“Giang tổng! Anh có hẹn à?”
Giang Bình cười cười.
“Không có.”
Trần Oanh có điện thoại nên xin phép ra ngoài trước.
Lúc này, chỉ còn có hai người.
Giang Bình lúc này mới thả lỏng lên tiếng.
“Em gái Lục! Em còn nhớ Giang Tùy không?”
Lục Niệm Từ nhìn lên.
“Giang…”
“Em cứ gọi anh là Bình được rồi. Ở đây cũng không có người ngoài.”
Lục Niệm Từ khẽ nhíu mày. Nếu như dễ dàng như vậy thì cô đâu cần đi công tác đến vài hôm. Chẳng lẽ, do lúc đầu anh ta không nhận ra người quen. Thật sự, cô cũng không hiểu lắm.
“Vậy anh… Anh có gì muốn nói với em sao?”
Lục Niệm Từ nâng ly nước chanh dây đưa lên môi.
Giang Bình có chút không tự nhiên nói.
“Giang Tùy nó nói rất thích em.”
“Phụt!”
Lục Niệm Từ chút nữa là sặc chết với câu vừa rồi của Giang Bình.
“Anh nói ai?”
“Giang Tùy! Nó nói thích em, vậy nó có đến tìm em không?”
Lục Niệm Từ lau miệng.
“Không có. Cậu ta đến tìm em làm gì. Đùa vậy không vui một chút nào.”
“…” Giang Bình. Nhìn thái của Lục Niệm Từ chắc chắn là không có gặp Giang Tùy rồi. Thằng nhóc này đang làm trò gì vậy. Hay là lại lừa mình.
Lục Niệm Từ nhìn sắc mặt anh ta vô cùng biến hóa.
“Cậu ta hiện tại thế nào? Sao anh lại hỏi em như vậy?”
Giang Bình lắc đầu, rồi lại xua tay.
“Nó lợi hại lắm. Bởi vậy, ba mẹ anh qua Nam Phi để khai thác mỏ rồi. Bắt anh phải gánh vác đây.”
Lục Niệm Từ nghe vậy thì bật cười. Tiểu Giang gia, Tiểu Tổ Tông, nghe thôi cũng oách lắm. Chắc lại ỷ vào gia đình mà ăn chơi, phá phách chứ gì. Đúng là tên điên, ai xui xẻo lắm mới lấy cậu ta.
Giang Tùy nằm ườn trên ghế có chút ngứa tai.
“Ai đang mắng mình thì phải.”
[…]
Nói chuyện một lúc, hai người cũng chia nhau ra. Cô nói mình còn chút việc riêng nên không đi cùng Giang Bình. Và cũng bảo Trần Oanh về trước. Cô còn phải sang đón Giang Tùy nên không muốn ai biết.
Hiện tại, sắc trời đã tối dần, ánh đèn đường cũng đã sáng lên.
Cô đang đứng bên đường đợi xe đến.
Phía dưới mặt đường có vài bóng người kéo dài về phía cô.
Lục Niệm Từ ngẩng mặt lên.
Một đám người vây quanh Lục Niệm Từ.
Lục Niệm Từ nhìn bọn họ rõ ràng không có ý tốt. Cô lùi lại một chút để kéo ra khoảng cách.
Cô đưa tay cầm điện thoại ra sau, gõ gõ vài chữ.
“Các người muốn gì?”
“Cô em thật xinh đẹp. Bọn này chỉ muốn tiền nhưng khi nhìn vẻ đẹp này…”
Cả bọn cười rộ lên.
Lục Niệm Từ thật sự buồn nôn nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi như họ nghĩ.
Mặc dù cô thật sự rất sợ, chỉ là không muốn để họ nhìn thấy. Tay cô đặt phía sau siết chặt lại.
“Cô em! Theo bọn anh đi. Bọn anh sẽ giúp em sung sướng.”
Lục Niệm Từ nuốt nước bọt. Giờ này người đi đường rất ít, thêm tiếng còi xe nếu la toán lên cũng không có ích gì.
Nhưng vẫn không tỏ ra lo lắng nói.
“Tôi đã gọi cảnh sát. Đừng qua đây, nếu không các người sẽ hối hận.”
Bọn người đó mỗi lúc một ép sát tới gần.