Cô xoa xoa mặt Giang Tùy.
“Ngoan ngoãn ở đây đợi em. Em về khách sạn một chút.”
Giang Tùy nắm lấy tay cô hôn lên, không mè nheo như thường ngày.
“Ừm! Nhưng không được ở lại đó.”
Lục Niệm Từ bắt đắc dĩ gật đầu, anh không nháo là tốt rồi.
“Được rồi! Em hứa. Còn nữa, tay anh không được ngâm nước.”
Giang Tùy cười cười.
“Lăn lộn cả đêm rồi còn không sao. Em lo lắng cho anh như vậy à.”
“Giang Tùy! Anh vô sĩ.”
Lục Niệm Từ thật sự là tức chết với Giang Tùy. Cô không muốn nói tiếp nữa.
“Buông tay ra!”
Giang Tùy càng ôm chặt lấy eo cô. Cọ cọ mặt lên bụng nhỏ.
“Niệm Từ! Em thơm quá. Cho anh ôm một chút nữa đi.”
Lục Niệm Từ thật sự cạn lời. Mới vừa nghĩ anh không bám dính mình giờ lại nữa rồi. Cô vuốt ve mái tóc anh.
“Em về sắp xếp hành lý rồi đến đây cùng anh. Nằm ngủ một giấc khi thức dậy là em đã về đến.”
Lúc này, Giang Tùy mới nới lỏng tay ra.
“Anh chờ em!”
Cuối cùng, cô cũng ra được đến cửa. Cô quay lại nhìn anh. Đúng là cô bị Giang Tùy làm cho điên theo mất.
Cánh cửa vừa khép lại.
Giang Tùy lúc này mới vuốt lại mái tóc, đứng dậy lấy áo khoác vắt lên vai.
“Mẹ nó! Ông đây sẽ cho bọn mày biết đánh nhau là thế nào.”
[…]
Lục Niệm Từ trở lại khách sạn vừa đúng lúc gặp Trần Oanh.
“Lục tổng về rồi à? Đúng lúc, chị mua ít đồ bổ đến thăm anh Tống Nam đây.”
“À… Đúng rồi! Anh ấy thế nào rồi?”
Trần Oanh liền cười cười.
“Có vẻ anh ta rất thích em. Nên mới dám ra mặt bảo vệ em.”
Lục Niệm Từ cũng nhàn nhạt nói. Dù sao anh ta bị thương cũng do mình.
“Em sang thăm anh ấy cùng chị.”
“Phải như vậy chứ. Chắc chắn anh ta rất vui.”
Hai người bước đến căn phòng của Tống Nam.
Vừa đưa tay lên gõ thì cánh cửa đã mở ra.
Tống Nam cũng sững sờ, tay cầm điện thoại siết chặt rõ ràng ánh mắt không dám đối diện với Lục Niệm Từ. Sau một lúc anh ta mới trở lại bình thường. Tay cầm điện thoại giấu phía sau.
“Em đến lúc nào vậy?”
Lục Niệm Từ nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Em vừa đến thôi. Nếu anh bận thì để lần sau em đến.”
“Không. Anh không bận gì cả. Có một chút việc ở công ty. Nhưng anh đã giải quyết rồi.”
Trần Oanh thấy vậy liền lên tiếng.
“Lục tổng muốn đến hỏi thăm anh và cám ơn anh ngày hôm qua đã giúp đỡ.”
Anh ta xoa xoa bên má mình. Vết bầm tím vẫn còn rõ ràng. Thật sự là rất đau. Nhưng vẫn tỏ ra không có việc gì.
“Đó là việc anh nên làm. Chỉ cần Niệm Từ không sao là tốt rồi.”
Lục Niệm Từ luôn rất sòng phẳng về việc này.
“Một chút lòng thành. Mong anh nhận lấy.”
“…” Tống Nam nhìn xấp tiền trước mặt mà không khỏi ngây người.
“…” Trần Oanh cũng ngơ ngác. Ủa, Lục tổng nhà này đúng là không có phông tình một chút nào.
Lúc này, Tống Nam mới phản ứng lại.
“Em đừng khách sáo như vậy. Anh cũng chỉ trầy xước nhẹ.”
“Anh cứ nhận lấy. Nếu anh không nhận là đang xem thường em.”
“…” Tống Nam. Tay anh ta chậm chạp nhận lấy. Cô đã nói đến vậy rồi. Anh ta còn muốn nói thêm gì đó thì tiếng chuông điện thoại của Lục Niệm Từ cắt ngang.
Lục Niệm Từ mở ra xem. Là tin nhắn của Giang Bình. Cô nhíu mày. Rõ ràng hợp đồng đã ký xong tại sao anh ta lại muốn gặp mình. Hay là đã xảy ra vấn đề gì đó sao.
“Em xin lỗi! Em có việc phải đi rồi. Lần sau sẽ đến thăm anh.”
“…” Tống Nam.
Trần Oanh lắc đầu thở dài một hơi. Đúng là ế nhờ thực lực mà. Cô ta đưa giỏ trái cây sang Tống Nam.
“Lục tổng bảo em mua để thăm hỏi anh.”
“Cám ơn em!”
Trần Oanh liền chạy theo sau Lục Niệm Từ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Niệm Từ khựng lại.
“Chị không cần theo em. Đây chỉ là việc riêng thôi.”
“Vậy…”
“Chị không cần lo lắng. Giờ là buổi sáng, bọn họ cũng không dám làm càng như vậy.”
Trần Oanh nghe vậy cũng có lý liền gật đầu. Đã là việc riêng thì mình cũng không tiện theo cùng.
Lục Niệm Từ rời khỏi khách sạn, nhìn lên trời thở dài. Ngày mai đã có thể trở về nhà rồi. Giờ lại là chuyện gì nữa đây.
Cô đi đến địa chỉ mà Giang Bình gửi sang.
[…]
Vừa nhìn thấy Lục Niệm Từ đến. Giang Bình đã đi ra đón.
Hai người đến phòng bao đã đặt sẵn.
Lúc này, Giang Bình mới cười cười nhìn Lục Niệm Từ.
“Anh có thể gọi em là Tiểu Từ như trước không”
Lục Niệm Từ nâng mắt nhìn Giang Bình mỉm cười.
“Tất nhiên rồi. Dù sao đây cũng không phải công ty.”
“Haha… Em gái Tiểu Từ vẫn ngoan ngoãn như trước.”
“Anh quá khen rồi.”
Giang Bình thấy Lục Niệm Từ như vậy có chút chạnh lòng.
“Hazz… Phải anh có đứa em gái như em thì tốt rồi. Chắc anh sẽ không ế đến bây giờ.”
Lục Niệm Từ bật cười.
“Em trai hay em gái liên quan đến việc anh sao?”
Giang Bình thở dài.
“Em còn nhớ anh có một đứa em trai.”
Lục Niệm Từ khựng lại rồi lại cười.
“Giang Tùy là em trai anh. Anh đang thử trí nhớ của em à.”
Vừa nghe câu này Giang Bình liền lẩm bẩm.
“Danh tiếng tiểu tổ tông nhà họ Giang quá tốt mà. Ai dám làm chị dâu cậu ấy.”
Vừa nghe câu này, Lục Niệm Từ phụt cười thành tiếng.
“Cậu ấy, giờ cũng lớn rồi. Anh có cần nói như vậy không?”
“Mười tám tuổi rồi còn gì. Em nhìn xem con mắt anh đến giờ vẫn bầm tím là do nó đánh đó.”
“Cũng mười tám sao?”
“Em sao vậy?”
Lục Niệm Từ khẽ cười.
“Không có gì.”
“À… Giờ cậu ấy thế nào?”
“Sắp tốt nghiệp rồi.”
“Cậu ấy cũng lợi hại nhỉ.”
“Không chỉ lợi hại đâu. Công ty phần mềm an ninh anh đang hợp tác chính là của nó đó.”
Lục Niệm Từ kinh ngạc.
“Thật sao?”
“Ừm! Chỉ có cái hơi điên một chút.”
“…” Lục Niệm Từ. Đâu phải chỉ có mình gọi như vậy. Đến anh trai cậu ta còn gọi như vậy còn gì.