Thấy thời gian cũng không còn sớm nên hai người không tiếp tục gọi nữa.
Mà tại một căn phòng rộng lớn, người con gái bị áp dưới thân chàng trai vừa rồi đã mất hết ý thức.
Cô chỉ muốn lấp đầy khoảng trống trong cơ thể mình. Từng nụ hôn vụn về, âm thanh rên rỉ cũng bật ra bởi khỏi miệng cô.
"Ưm... Tôi muốn..."
Cô mơ hồ cởi áo anh ra.
Chàng trai đó rõ ràng muốn trêu chọc cô đến mức không thể nào chịu nổi nữa.
Anh nắm chặt tay cô áp lên đỉnh đầu, chân chen vào giữa hai chân cô. Cố ý cọ xát.
Niệm Từ khó chịu đến nổi cơ thể vặn vẹo.
"Ưm... Khó chịu. Nóng quá..."
"Nói tôi nghe, em muốn gì hửm?"
"Tôi muốn, muốn... Lấp đầy tôi đi."
"Tôi không nghe rõ."
Giọng cô nhuốm đầy dục vọng.
"Lấp đầy tôi đi. Xin anh!"
"Được!"
Anh áp xuống đôi môi đang mấp máy. Mút lấy mật ngọt trong khoang miệng cô, bàn tay hư hỏng luồn vào trong váy vén lên lộ ra đôi chân trắng nõn.
Rời khỏi đôi môi ngọt ngào, anh hôn lên cổ, xương quai xanh.
Chiếc váy xốc xếch theo nụ hôn ấy mà tụt xuống, lộ ra bầu ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở dồn dập của cô.
Anh nới lỏng tay ra, đưa tay ra sau kéo chiếc khóa vướng víu xuống.
Không nhanh không chậm ném sang một bên.
Cả cơ thể trắng nõn với cảnh xuân đầy mê hoặc đang nằm dưới thân anh vặn vẹo.
"Ưm..."
Trêu chọc cô gái dưới thân cũng đã đủ, anh nhanh chóng cởi quần áo mình ném sang một bên. Áp lên người cô.
Lần này, anh rất chuẩn xác cọ vào vùng cấm địa.
Giọng người con gái bật lên đầy dục vọng...
"Cho tôi... Ưm..."
Cô bấu chặt vào lưng anh.
Nơi mềm mại trước ngực dán chặt vào anh làm sao chịu nổi đây. Anh cúi xuống, mút lấy bầu ngực đang nhô cao, tay còn lại cũng không rảnh rỗi mà xoa nắn bên ngực còn lại.
Hạ thân bắt đầu chuyển động.
Anh thúc hông.
"A... Ưm... Đau..." Trong vô thức cô vẫn bật ra từ đau.
Bên trong cô, một dòng nước ấm hoà cùng tơ máu chảy dọc ra ngoài.
Anh cũng không ngờ lại như vậy... Ánh mắt loé lên tia mừng rỡ.
Anh ngẩng mặt hôn nhẹ lên trán cô.
Khoái cảm dần tăng lên, hoà cùng âm thanh rên rỉ của người con gái dưới thân mình. Hơi thở anh cũng hơi khó nhọc hơn... Từng cú thúc mạnh mẽ cứ ra vào không hề mệt mỏi. Một đêm dài trôi qua với bao cảm xúc thăng hoa, cả căn phòng rộng lớn đều là hương vị của cuộc hoan ái.
[...]
Niệm Từ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhíu mày xoa xoa thái dương mở mắt ra.
Nhưng lại thấy cái gì đó không đúng... Tay mình ở đây. Vậy tay đang đặt trên ngực mình là của ai. Cô khẽ nhìn sang. Mắt cô mở to...
Gương mặt sắc sảo như tượng tạc của thượng đế tạo nên đang kề sát vào mặt cô. Nhưng mà... Khoang đã, đêm qua... Cô nhớ lại những việc đã xảy ra trước đó. Nuốt nước bọt, cô nhẹ nhàng lấy bàn tay trên người mình ra. Nhẹ nhàng dịch người xuống giường. Dưới hạ thân lại truyền đến cơn đau tê dại... Mẹ nó! Đêm qua phải ác liệt thế nào mới như vậy chứ. Cô đỡ trán. Hít sâu một hơi, nhặt quần áo lên mặc vào.
Cô lấy chiếc túi xách bên cạnh định lấy tiền ra thì khựng lại khi nhìn thấy thẻ sinh viên của học viện quốc tế Lăng Thành. Giang Tùy, mười tám tuổi. Cô quay sang nhìn chàng trai vẫn đang ngủ say trên giường ánh mắt mở to. Trời ơi! Làm ơn ai nói cho cô biết mình đang gặp ác mộng đi.
Lục Niệm Từ cố gắng tiêu hóa chuyện này. Cô vừa xoay người lại đã bị giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc gọi lại.
"Ăn xong liền muốn chạy à."
Lục Niệm Từ miệng giật giật. Sáng sớm đã gặp yêu nghiệt rồi.
Cô nở nụ cười gượng gạo, xoay người lại. Còn tỏ vẻ dạy đời.
"Tôi khuyên cậu nên đổi nghề khác. Ở độ tuổi này không nên vướng víu vào chốn trụy lạc. Nếu không sau này sẽ hối hận."
Chàng trai trên trên giường chóng tay ngồi dậy, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Lục Niệm Từ nuốt nước bọt, dời đi ánh mắt. Cứ nhìn kiểu này chảy máu mũi chứ không đùa được đâu. Cô lấy mẫu giấy ghi chú viết vài chữ còn đặt chiếc thẻ phía trên.
"Phí phục vụ đêm qua. Số tiền còn lại cậu dùng để lo chi phí học tập. Đừng làm công việc này nữa."
Giang Tùy vén chăn cúi người nhặt quần áo lên.
"Lần đầu của tôi."
Cô khựng lại quay đầu. Sắc mặt cô liền đỏ bừng. Rất nhanh liền quay đi.
"Cậu mặc quần áo cũng nói trước một tiếng."
Giang Tùy chậm rãi cài từng cúc áo, trả lời.
"Đêm qua cái gì cũng nhìn thấy, cũng sờ qua. Ngại ngùng gì nữa."
"..." Lục Niệm Từ. Tên nhóc này ăn nói có thể né tránh một chút không.
Một hồi chuông nữa vang lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, mang giày cao gót vào. Còn tốt bụng nhắc nhở.
"Chuyện này đến đây là kết thúc. Tương lai của cậu đừng để hủy hoại bởi cái nghề này."
Cánh cửa phòng khép lại, nụ cười của Giang Tùy không rõ ràng. Cầm chiếc thẻ lên...
[...]
Lục Niệm Từ đến tận bây giờ vẫn khó chấp nhận được sự thật to lớn này. Cô như vậy mà đi trao lần đầu cho một tên nhóc mà còn là trai bao. Nếu để người khác biết... Tuyệt đối không để ai biết.
Lái xe trở về biệt thự Cửu Thiên.