[Giang Tùy! Em gặp ác mộng. Anh đang ở đâu?]
Giang Tùy rũ mắt xuống.
“Anh về ngay.”
Lục Niệm Từ vội vàng nói thêm một câu.
[Anh đừng tắt máy, em rất sợ.]
“Được!”
Anh ném chiếc gậy xuống nền cát rũ mắt xuống nhìn họ.
“Đúng là một lũ phế vật. Xem như các người may mắn. Tôi sẽ tặng bốn người vé VIP đến một nơi…”
Giang Tùy đi về phía tảng đá lớn.
Giang Bình tay cầm điện thoại vẫn đứng ngây ra như bức tượng, miệng giật giật. Cũng có thể là đang rung rẩy.
Giang Tùy lấy điện thoại từ tay anh ta.
Lúc này, Giang Bình mới hồi phục tinh thần, lắp bắp. Cảnh tượng vừa rồi quá doạ người đi.
“Em trai… Chuyện này, chuyện này…”
Giang Tùy rất thản nhiên để lại một câu.
“Cho họ vé VIP đến Châu Phi. Nếu anh không làm được thì đi thay họ.”
“…” Giang Bình. Sao lại là tôi nữa vậy.
Nhìn cả bốn người họ thảm không muốn nói. Trong tình trạng này, dù họ có bình phục cũng sẽ trở thành phế vật thôi. Đưa sang Châu Phi còn tốt hơn là… Xem như mình tích đức đi.
[…]
Giang Tùy trở về đến nhà trời đã rạng sáng. Anh cũng không vội vàng cứ nhàn nhã bước vào như chẳng có chuyện gì.
Nhìn đôi dép bông lộn xộn phía dưới chỉ khẽ cười. Cúi xuống đặt lại vào kệ bên cạnh.
Lục Niệm Từ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cố gắng bình tĩnh khi chốt cửa vang lên. Cứ như mình chưa nhìn thấy chuyện gì.
Giang Tùy đi về phía cô vòng tay qua eo nhỏ, tay còn lại nắm lấy bàn tay lành lạnh. Người hơi cúi xuống để cầm tựa lên vai cô. Giọng anh trầm ấm lại dịu dàng. Hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lẽo cô nhìn thấy.
“Sau này ra ngoài, phải mặc áo dày một chút. Em lạnh, anh lại đau lòng.”
Lục Niệm Từ nghe câu này hơi giật mình. Giang Tùy thừa biết mình đã đến đó nhưng anh vẫn không hề vạch trần lời nói dối.
“Giang Tùy!”
Cô kéo tay anh ra, xoay người lại ngẩng mặt lên nhìn anh.
Giang Tùy rũ mắt xuống nhìn cô.
Lục Niệm Từ nhón chân vòng tay qua cổ anh ghì xuống.
Giang Tùy thật sự rất phối hợp. Anh cúi thấp xuống để gần bằng cô.
“Giang Tùy! Em chỉ muốn an an ổn ổn mà bên cạnh anh. Đừng làm em lo lắng có được không?”
Anh nhìn cô.
Cả hai cùng im lặng.
Ánh nắng đầu tiên cũng rọi vào khung cửa sổ, màu vàng nhạt ấm áp phủ lên vẻ lạnh lẽo của anh. Lục Niệm Từ vẫn nhìn Giang Tùy không vội vàng mà cứ chờ đợi câu trả lời của anh.
Giang Tùy nhìn Lục Niệm Từ không trả lời, áp lên đôi môi vẫn còn lành lạnh của cô.
Rời khỏi đôi môi ngọt ngào, trán tựa vào trán cô.
“Được!”
Lục Niệm Từ như thở phào nhẹ nhõm. Cô rất sợ, nếu lúc đó Giang Tùy không dừng tay thì mọi chuyện càng khó giải quyết hơn rất nhiều. Kết cục hôm nay là do họ tự làm tự chịu. Cô không muốn tay anh vấy bẩn vì loại người không đáng.
[…]
***
Riêng Giang Bình lại chạy đến không ra hơi. Miệng không ngừng than thở.
“Kiếp trước tôi mắc nợ tiểu tổ tông nhà này mà. Còn ba mẹ thì… Chán chẳng muốn nói.”
Không ngờ lại va phải người ta. Giọng cô gái quát lên. Cô ta là Hứa Huệ Lâm.
“Anh không có mắt à, điện thoại tôi bị hỏng rồi.”
Giang Bình nuốt nước bọt, đúng là xui xẻo chẳng buồn nói luôn.
“Xin lỗi em gái. Anh đền cho em.”
“Anh có tiền thì hay ho lắm à.”
“…” Giang Bình. Ủa, rồi bắt tôi phải làm sao.
Nhìn vẻ gượng gạo của anh ta mà Hứa Huệ Lâm dở khóc dở cười. Vừa chia tay bạn trai nên trong lòng không vui, không ngờ lại gặp chuyện này liền tìm cớ trút giận.
Hứa Huệ Lâm nhìn Giang Bình một chút.
Giang Bình lườm cô ta một cái.
“Tôi đẹp trai chứ không có ngu nha.”
Vừa nghe câu này khiến Hứa Huệ Lâm bật cười thành tiếng.
“Đùa anh thôi. Gặp nhau cũng xem như là duyên phận. Cho tôi số liên lạc với anh đi.”
“Đồ điên!”
Giang Bình lườm cô ta một cái kí tấm séc đặt vào tay.
“Bao nhiêu đó đủ cô mua mười chiếc điện thoại.”
Hứa Huệ Lâm đen mặt. Đúng là người không có chút phong tình nào. Nhưng vậy cũng tốt…
[…]
Lục Niệm Từ nói phải đến đón ba mẹ còn nhất định không cho anh đi theo. Giang Tùy chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu. Ngủ cũng chẳng được, anh lấy áo khoác ra ngoài dạo một vòng cho thoải mái.
Nhưng lúc này, Giang Tùy nhìn Lục Niệm Từ tựa vào lòng người đàn ông khác. Nhịp tim trong lồng ngực thở cũng trở nên khó nhọc. Tại sao cô lại đối xử với anh như vậy. Anh đã rất cố gắng, cố gắng hết sức để cô hiểu được tình cảm của mình.
Giang Tùy sắp nỗi điên đến nơi rồi, anh bước nhanh bước chân. Anh sẽ đánh tên đó một trận rồi trực tiếp mang cô về nhà. Dù Lục Niệm Từ vì vậy mà ghét anh, hận anh cũng không sao. Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh là được.
Giang Tùy lao đến, vung tay.
Cổ tay liền bị giữ lại.
“…” Giang Tùy như hoá đá khi nhìn rõ người đàn ông cao ngạo đang ôm Lục Niệm Từ.
“Nhóc con! Ngay cả ba vợ cũng muốn đánh hửm.”
Giang Tùy miệng giật giật thật sự không ngờ lại là…
Vội vàng rút tay lại, anh cúi đầu nhìn mũi chân mình. Тìm đọc thêm tại { t𝒓ùmt 𝒓u𝔂ệ𝓃.V𝓃 }
“Chú Lục! Cháu… Cháu xin lỗi.”
Lục Niệm Từ cũng bật cười. Giang Tùy lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng nữa. Vừa rồi hùng hổ giờ như cún con vậy.
Lục Niệm Từ cười đến cơ thể rung lên.
Lục Tử Ngôn bún nhẹ lên trán cô.
“Ba còn chưa hỏi tội con.”
“…” Lục Niệm Từ tay xoa xoa vào nhau cũng cúi đầu xuống.
“Theo ba về nhà.”
“Vâng!” Cả hai đồng thanh lên tiếng.
[…]