“Vậy anh muốn em dỗ dành thế nào đây.”
Giang Tùy cong môi không một động tác thừa ôm lấy cô đặt lên đùi mình, giữ lấy gáy cô hôn lên môi môi anh đào đang hé mở.
Ngồi ở tư thế này, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi từng chút một của anh.
Dù hai người không phải lần đầu tiên nhưng cũng không thể không xấu hổ. Da mặt cô cũng không dày đến như vậy.
Giang Tùy ghì chặt lấy cô.
“Em có cảm nhận được không.”
“Đừng nói nữa mà.”
Cô rút vào cổ anh.
Giang Tùy khẽ cười.
“Em xấu hổ đến vậy à. Không phải em đã…”
Tay cô đặt lên môi anh.
“Đừng nói nữa mà. Em… Ưm…”
Giang Tùy thật sự không nói nữa. Nhưng bắt đầu thực hành.
Anh thật sự rất nhớ, rất nhớ cô. Lúc nào anh cũng muốn ôm lấy cô, giữ lại trong vòng tay của mình như lúc này. Chỉ là anh không dám… Sợ cô sẽ sợ hãi rồi bài xích tình yêu của anh.
Lục Niệm Từ cũng không biết từ lúc nào mình cũng điên cuồng với loại tình cảm này. Càng lúc càng lún sâu. Hai cơ thể trần trụi dán chặt vào nhau trên ghế sofa rồi lại đến chiếc giường êm ái.
Phòng VIP mặc dù khá lớn nhưng âm thanh ái muội ấy vẫn dồn dập và đều đặn vang lên.
[…]
Bên ngoài, Trần Oanh gõ cửa đến mấy lần vẫn không có tiếng đáp lại. Gọi điện thoại cũng không có hồi âm.
“Lục tổng đi đâu mà không nghe máy. Để mai nói vậy.”
Trần Oanh xoay người trở về phòng của mình.
Tống Nam hiện tại đang nằm viện. Hàm bị lệch do bị ai đó đánh còn gãy đến mấy cái răng. Lúc trở về khách sạn, Trần Oanh đã nghe bảo vệ nói chuyện với nhau. Sau khi tìm hiểu mới biết người đó là Tống Nam. Bởi vậy, lúc sáng ăn cùng nhau rồi anh ta biến mất. Hóa ra là có nguyên nhân.
[…]
Bệnh viện X.
Tống Nam cứ nghĩ mình chỉ bị gãy răng nhưng sau đó hàm lại rất đau. Sau khi kiểm tra thì mới biết hàm đã bị lệch. Bác sĩ đã chỉnh lại nhưng vẫn còn khá sưng.
Giang Bình cũng đi đến lấy thuốc nhìn thấy Tống Nam có chút quen mặt.
“Nhìn anh có vẻ rất quen.”
Tống Nam nghe vậy liền nhìn lên. Anh ta cố gắng nhịn đau đứng dậy.
“Giang tổng! Tập đoàn Giang Thị đúng không.”
Lúc này, Giang Bình gật đầu.
“Anh là…”
“Tôi là Tống Nam! Hân hạnh được gặp Giang tổng.”
Giang Bình gật gật đầu. Hèn gì quen. Điều là giới làm ăn với nhau.
Sau khi lấy thuốc xong, cả hai tìm quán cafe gần đó trò chuyện.
Tống Nam tất nhiên sẽ dùng mọi cách để thiết lập quan hệ.
Ngồi nói chuyện một lúc. Anh ta quan tâm hỏi.
“Mắt Giang tổng tại sao lại như vậy.”
“Haha… Sơ ý thôi. Không sao cả.”
Giang Bình nhìn bên mặt của Tống Nam.
“Vậy mặt của anh Tống đây là sao?”
“Tôi không biết đã đắc tội với ai. Gặp ngay một tên yêu nghiệt vô lý. Người của cậu ta tôi làm sao biết là ai. Cứ như một tên điên đánh tôi. Do tôi không kịp đề phòng nến mới ra nông nỗi này.”
Giang Bình gật gật đầu nghĩ. Giang thành dạo này sao loạn đến như vậy chứ. Tên nhóc Giang Tùy đi một năm nay không hề xảy ra chuyện gì. Giờ vừa về đến lại xảy ra nhiều chuyện vô lý. Mà người anh trai này lại hứng đạn đầu tiên.
Giờ phải cho điều tra xem, em dâu mình là ai. Chỉ có như vậy mới dễ dàng sống được.
Trò chuyện một lúc, hai người chuẩn bị rời đi thì một cô gái xuất hiện. Cô gái này chính là Tô Nhã An.
“Giang tổng! Anh Tống thật trùng hợp.”
Tống Nam tất nhiên là nhận ra Tô Nhã An. Vì quên biết nhau một thời gian. Còn Giang Bình thì không thể nào nhớ nổi.
Trái đất này đúng là rất tròn, quanh quẩn một vòng lại gặp nhau.
“Xin chào!”
Bắt tay chào hỏi.
Giang Bình nhìn thời gian.
“Tôi có việc đi trước, xin phép.”
Tô Nhã An nhìn theo.
“Không ngờ anh quen biết cũng khá rộng. Đúng là không tầm thường.”
Tống Nam tỏ ra khiêm tốn.
“Giang tổng nể mặt thôi. Em đến đây có việc gì à?”
Cô ta nở nụ cười.
“Em theo ba mình đến đây để bàn bạc một số việc thôi. Anh cũng có việc ở đây sao?”
Tống Nam che che bên mặt mình.
“À… Anh cũng có việc ở đây.”
Tô Nhã An nhếch nhẹ môi, vuốt mái tóc dài ra sau.
“Lục tổng dường như cũng đang ở đây.”
Tống Nam khựng lại.
“Vậy sao. Thông tin của em rất chính xác.”
Cô ta khuấy nhẹ ly nước cam trên bàn, hờ hững nói.
“Anh không đơn giản đến làm việc đâu nhỉ. Sức hút của Lục tổng quả thật rất lớn.”
Tống Nam nghe như vậy có chút chột dạ.
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nếu đã trùng hợp như vậy sao anh không nhân cơ hội đó ghi điểm trong lòng cô ấy.”
“Ý em là…”
“Có muốn em giúp anh không?”
“Em có cách gì hay sao?”
“Xem anh có chịu phối hợp hay không thôi.”
“Em thật sự có cách sao?”
Tô Nhã An nâng mắt.
“Nhưng trước hết, anh nên chăm sóc tốt cho vết thương của mình. Nếu không lại hỏng việc.”
“Được! Anh chờ tin tốt của em.”
Cô ta gật đầu.
Tống Nam đứng dậy.
“Anh về trước. Hẹn gặp lại em.”
“Tạm biệt!”
Tống Nam vừa rời khỏi. Tô Nhã An liền nhếch mép cười.
“Tôi không tin, cô cứ may mắn mãi như vậy.”
Vẻ ngoài thanh thuần, dịu dàng nhưng bên trong lại là sự ghen tị khi người khác hơn mình. Tô Nhã An chính là loại người như vậy.