Vừa sáng ra, cô lại thấy Giang Tùy trong bếp. Người mới thừa than tay đau, sốt đến mê man ngày hôm qua đâu rồi.
Cô khoanh tay trước ngực tựa lưng vào thanh chắn.
"Tay không còn đau nữa à."
Giang Tùy cong khoé môi.
"Nấu cho bạn gái ăn không đau nữa."
"..." Lục Niệm Từ khựng lại. Nghe hai từ "bạn gái" này sao lại ngọt như vậy.
Nhìn Giang Tùy nghiêm túc như vậy cô lại không biết mở lời thế nào.
Món ăn bày trên bàn đều là món coi rất thích ăn. Nhiều lúc, cô còn hoài nghi Giang Tùy là con sâu trong bụng mình thì phải.
Ăn uống xong, coi chỉ có việc ngồi xem tin tức, uống một ly. Việc còn lại đã được Giang Tùy làm cả rồi.
Sau một lúc, Giang Tùy đi ra từ phòng bếp. Ngồi xuống cạnh cô.
Giang Tùy vương tay ôm cô vào lòng.
Lục Niệm Từ cũng bị hành động này làm cho ngây ra, trái tim trong lồng ngực cũng đập loạn không ngừng.
Giang Tùy hôn lên tóc cô rồi lại đến gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô.
"Niệm Từ đừng giữ khoảng cách với anh như vậy có được không."
"Giang, Giang Tùy! Chúng ta cần nói chuyện một chút. Đừng, đừng hôn nữa."
Giang Tùy có chút mất mát khi bị cô đẩy ra, chỉ mím môi.
Lục Niệm Từ nhìn thấy như vậy cũng không biết làm thế nào. Nhưng cô không biết đoạn tình cảm này sẽ kéo dài được bao lâu. Dù sao cô cũng có rất nhiều tiền. Vì vậy, cô sẽ dùng tiền để đảm bảo cho Giang Tùy.
"Giang Tùy! Cậu... À..." Cô cũng không biết nên xưng hô thế nào bây giờ. Đẩy sang phía Giang Tùy một bản kí kết.
Giang Tùy mở ra xem.
Thỏa thuận khi chia tay.
Giang Tùy siết chặt mép giấy đến nhào đi. Vết bầm tím trên tay càng thêm lộ rõ ràng hơn. Nhưng anh vẫn dịu giọng như đang kiềm chế.
"Vì sao?"
Lục Niệm Từ cũng nhận thấy được sự thay đổi của Giang Tùy. Chỉ có nét mặt dường như không có gì.
"Không phải cậu nên vui hay sao. Dù sao này thế nào cậu cũng không bị thiệt."
Giang Tùy nâng mắt nhìn cô.
Lục Niệm Từ thật sự có chút không quen với ánh mắt này. Nhưng lại có cảm giác đã từng gặp ánh mắt này ở đâu đó nhưng lại không nhớ rõ.
Giang Tùy lại cố chấp ôm cô vào lòng.
"Niệm Từ luôn xem thường tôi như vậy. Đêm qua, em đồng ý làm gì. Có phải trêu đùa tôi như vậy em vui lắm không."
Lục Niệm Từ mím môi. Cô không hề có ý này...
Giang Tùy nới lỏng cô ra ngồi thẳng người dậy. Cầm bút mà kí vào.
"Nếu Niệm Từ muốn như vậy, tôi sẽ làm."
Kí xong, Giang Tùy đứng dậy lấy áo khoác mà ra ngoài.
Lục Niệm Từ nhìn mẫu giấy đến nhào đi trên bàn. Nét chữ đẹp đẽ như rồng bay phượng múa. Cô nhìn đến ngây ra. Chẳng lẽ, mình đã làm tổn thương Giang Tùy rồi.
Nhưng suy nghĩ lại thì Giang Tùy vẫn phải đến trường. Chắc hẳn là vậy rồi. Thấy hợp lý cô cũng ra khỏi nhà đi làm không để ý nhiều nữa.
***
Tập đoàn TS.
Lục Niệm Từ từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa nhưng không phải loại tiêu tiền phung phí. Phải làm việc mới có tiền đó là ba đã dạy cô. Giờ thì nắm trong tay gia sản khổng lồ nhưng cô vẫn biết mình ở vị trí nào. Vì đây, là tâm huyết ba đã gầy dựng nên.
Cô nhìn tòa nhà lộng lẫy trước mặt mà thở dài lẩm bẩm.
"Ba, mẹ... Con phải làm sao đây?"
Nhưng tuyệt đối để hai người biết được. Nếu không chắc chắn sẽ thất vọng về mình lắm.
Lúc này, Trần Oanh đi vào thấy Lục tổng của mình hơi trầm tư liền quan tâm hỏi.
"Lục tổng! Em có tâm sự sao?"
Lục Niệm Từ nhìn thấy Trần Oanh có chút vui mừng. Người từng trải như chị hẳn sẽ biết rất nhiều chuyện mà cô không có đáp án.
"Chị đến rất đúng lúc. Em có việc cần chị giúp."
Trần Oanh thấy có vẻ nghiêm trọng liền lo lắng. Chẳng lẽ, công việc đã xảy ra vấn đề gì rồi. Cô ấy vội vàng bước đến.
"Chị ngồi xuống trước đã. Không cần phản ứng lớn như vậy."
Trần Oanh gật đầu ngồi xuống. Vẻ mặt nghiêm nghị như chuẩn bị đánh trận vậy.
"Em nói đi là việc gì? Chị đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"..." Lục Niệm Từ.
Bầu không khí trở kì lạ.
Lục Niệm Từ nâng mắt nhìn sang nhỏ giọng.
"Nếu có một người dùng tiền để làm phí sau khi chia tay... Thì ổn không?"
Câu hỏi này khiến sự căng thẳng của Trần Oanh nãy giờ ngã ngửa. Cô ấy miệng giật giật nhìn Lục tổng của mình mà chẳng buồn nói.
Sau một lúc, Trần Oanh mới cười đến rung rẩy.
"..." Lục Niệm Từ. Có gì đáng cười sao?
Cười một trận thỏa mãn. Trần Oanh mới ngồi ngay ngắn lại.
"Lục tổng à. Bởi người chưa từng yêu đương như em làm sao hiểu được. Ai lại đưa ra cái giá nào phù hợp để yêu đương. Còn chia tay là chỉ khi cả hai không còn hợp nhau nữa. Mà em đang nói đến ai vậy?"
Lục Niệm Từ mắt chớp chớp nhìn Trần Oanh.
"Em nghe người ta nói thế nên mới hỏi ý kiến chị. Còn... Lỡ như người đó còn đưa cả bản kí kết để cho đối phương kí vào. Chị nghĩ sao?"
Trần Oanh nhìn Lục Niệm Từ hỏi ngược lại mà không trả lời ngay.
"Vậy người bạn kia của em có nói gì không?"
Lục Niệm Từ suy nghĩ một lúc vẫn thành thật trả lời.
"Có vẻ không vui nhưng vẫn kí. Em thấy như vậy cũng ổn mà."
Trần Oanh lại cười ha hả.
"Lục tổng của tôi ơi. Chỉ người có tiền như em mới cho bạn mình làm đúng thôi."
"Em..."
"Chị cũng không phải nói em. Nhưng mà em nên khuyên người bạn kia của mình. Nếu một người thật lòng yêu thương mình thì nó là vô giá. Còn đối với người chẳng xem trọng mình thì chẳng đáng một xu. Ba mẹ em chính là minh chứng sống cho một tình yêu vô giá đó."
"..." Lục Niệm Từ mím môi. Mình thật sự làm tổn thương Giang Tùy đến như vậy sao.