Mỗi khi mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô vẫn cảm nhận được cái ôm ấm áp và những nụ hôn cưng chiều của anh. Tuy nhiên, cô vẫn không dám đánh cược vào đó.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Lục Niệm Từ nhíu mày. Mới giờ này ai đã đến làm phiền rồi.
Cô đứng dậy đi về phía cửa nhìn qua camera giám sát là cô bạn Tiêu Linh.
Lục Niệm Từ mở cửa, nép sang một bên.
"Vào đi!’
Vừa đi vào, ánh mắt Tiêu Linh đã liếc ngang liếc dọc.
Lục Niệm Từ thừa biết cô bạn này muốn làm gì rồi. Cũng xem như là một may mắn, Giang Tùy không có ở đây.
“Cậu đến tìm tớ sớm như vậy là có việc gì à?”
Tiêu Linh liền giật mình. Hình như cũng không có gì khác lạ nhưng mà… Mùi gì thơm quá.
Cô bạn liền dời sự chú ý bước nhanh vào bếp.
Nhìn bữa sáng nóng hổi và hương vị này…
“Cậu đặt mua ở nhà hàng nào vậy?”
Lục Niệm Từ chỉ cười nhạt.
“Cậu ăn sáng chưa? Hay ngồi xuống ăn cùng tớ dù sao một mình cũng ăn không hết.”
Tất nhiên là Tiêu Linh không kiềm chế được hương vị này rồi, nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh.
Ăn uống xong, cô bạn mới nhớ đến vấn đề mình cần.
“Niệm Từ! Người đàn ông bế cậu ở buổi tiệc ngày hôm ấy là ai thế?”
Lục Niệm Từ nghe câu hỏi này động tác cũng khựng lại rất nhanh liền như không có gì qua loa trả lời.
“À… Tớ nhờ người ta giúp. Cậu cũng biết họ đều nhìn ngó tài sản của mình nên mới tiếp cận. Cho họ nhìn thấy tớ có người đàn ông bên cạnh thì họ sẽ từ bỏ.”
Tiêu Linh miệng giật giật đưa ngón tay cái lên. Nghĩ đâu ra cách này vậy trời. Mà người đó rất, rất, rất đẹp trai nha.
Cô bạn liền kề sát lại đưa nước cho cô.
“Anh đẹp trai đó có người yêu chưa? Giới thiệu cho tớ được không?”
Nhưng câu tiếp theo xém chút nữa làm cô sặc chết rồi.
“Niệm Từ! Cậu làm sao vậy?”
Lục Niệm Từ cố gắng ổn định lại nhìn Tiêu Linh.
“Cậu dám!”
“…” Tiêu Linh. Làm gì phản ứng ghê vậy.
Thấy sắc mặt Lục Niệm Từ không vui, cô bạn liền cười trừ.
“Haha… Tớ đùa thôi. Soái ca đều không dễ đến gần. Làm như người đó là người yêu cậu vậy.”
Câu sau, Tiêu Linh nói khá nhỏ như sợ Lục Niệm Từ nghe thấy vậy.
“…” Lục Niệm Từ.
Cô rõ ràng đang chột dạ nhưng Tiêu Linh làm sao phát hiện được đều đó.
[…]
Ngồi cả ngày trời cũng không thấy gì khác lạ ở đây. Cô bạn đành ra về. Nhưng lại nhìn đến tập văn kiện và hợp đồng trên bàn tò mò.
“Cậu chuẩn bị đi đâu sao?”
Lục Niệm Từ bỏ hết vào bao da.
“Tớ đến Giang Thành vài hôm. Hôm nay, cậu làm gì quan tâm tớ đến như vậy.”
Lục Niệm Từ nhi Tiêu Linh.
“Haha… Tớ vẫn luôn quan tâm cậu như vậy mà.”
Tiêu Linh cười lớn gãi gãi đầu.
Thấy cũng không còn cớ gì nán lại, cô bạn đành ra về.
Nhưng lúc đến cửa mới để ý đến đôi dép bông nam bên cạnh. Chưa kịp lên tiếng cánh cửa đã đóng lại.
“…” Tiêu Linh. Sao nảy giờ mình không để ý chứ hoặc là thật sự mình suy nghĩ nhiều rồi. Vẻ mặt đó của Niệm Từ chắc chắn không thể là giả được.
Bước vào trong thang máy, xuống dưới.
Vừa ở ngã rẽ, bóng dáng cao gầy thoáng qua.
Tiêu Linh vừa nhìn lại đã không thấy người đâu.
“…” Tiêu Linh. Ban ngày ban mặt mình gặp ma hả trời. Mà con ma này có vẻ rất đẹp trai dù không nhìn rõ. Nhưng bóng dáng đẹp đẽ ấy không thể lẫn lộn được.
Đi đến bên ngoài đường lớn. Cô bạn Tiêu Linh ngẩng mặt lên nhìn căn hộ mà Lục Niệm Từ đang ở và hướng con ma ấy vừa lên liền rùng mình một cái.
“Hy vọng con ma đó không xuất hiện ở…”
[…]
Giang Tùy mở cửa bước vào, thay giày.
“Niệm Từ! Anh về rồi.”
Lục Niệm Từ mỉm cười.
“Sao anh biết em vẫn ở nhà.”
“Anh vừa thấy cô bạn em dưới nhà. Nhưng cô ấy có vẻ sao sao ấy.”
“Cô ấy có nhận ra anh không?”
Lục Niệm Từ hơi giật mình trước câu nói của Giang Tùy.
Giang Tùy đi về phía Lục Niệm Từ, cúi xuống tay chóng hai bên hông cô.
“Sợ người ta biết anh ở đây lắm à.”
Lục Niệm Từ nhìn yết hầu anh chuyển động lên xuống, mồ hôi cũng còn ươn ướt trên gương mặt chảy dọc xuống… Mẹ nó! Kiểu gì cũng mê hoặc người khác như vậy.
Lục Niệm Từ vòng tay qua cổ anh kéo xuống.
Khiến cả người Giang Tùy khụy xuống áp lên người cô.
“Dáng vẻ này của anh đã hút hồn bao nhiêu người rồi hả.”
Lục Niệm Từ cố ý hôn lên vành tai anh.
“Chỉ thuộc về em. Không một ai cả.”
Lục Niệm Từ khẽ cười.
“Được rồi đi tắm. Ra ngoài với em.”
“Ừm!”
Giang Tùy quả thật rất ngoan cũng không hỏi cô đi đâu.
Lục Niệm Từ nhìn anh bước vào phòng tắm.
“Giang Tùy! Em cũng có sự ích kỷ. Tuy nhiên, em không nở rời xa anh.”
Nếu người khác chưa từng tiếp xúc với Giang Tùy sẽ không hề nhận ra sự khác biệt của anh. Mặc vest vào là chuẩn tổng tài. Nhưng khi mặc đồ thể thao thoải mái cứ như một sinh viên chuẩn mực.
Điều này đã được kiểm chứng ở buổi ngày hôm ấy. Đến bản thân cô luôn cận kề bên anh còn sốc huống chi là người ngoài.