• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Niệm Từ mím môi, thật sự giờ cô không biết làm gì cả. Giang Tùy giờ trần thân trên chỉ vỏn vẹn chiếc quần lót.

“Anh tự giải quyết đi. Em… Bụng em không khỏe.”

Giang Tùy nghe cô nói như vậy càng lo lắng, anh nắm lấy tay cô.

“Em bị thương phải không? Để anh xem.”

Anh vén áo kiểm tra một vòng, rồi lại khụy xuống kiểm tra chân cô. Thấy không có gì anh mới thở phào.

“…” Lục Niệm Từ. Giang Tùy này cô nên khen hay là chê đây. Cô dù sao cũng là phụ nữ mà. Có cần tự nhiên như vậy không.

Thấy cô vẫn ngây ra.

Giang Tùy nắm lấy tay cô.

“Niệm Từ! Em còn khó chịu không? Cần đến bệnh viện không? Hay là gọi bác sĩ đến đi giờ này cũng không còn sớm.”

Rõ ràng là anh muốn ra ngoài lấy điện thoại gọi cho bác sĩ thật.

Lục Niệm Từ giữ tay anh lại.

“Em không sao. Anh lo tắm đi không cần khẩn trương như vậy.”

“Sao không khẩn trương cho được. Em đợi anh khoảng vài phút bác sĩ liền đến.”

Lục Niệm Từ vòng tay ôm lấy anh, mặt cọ nhẹ vào tay đan cố định lại phía trước.

“Em thật sự không sao. Giang Tùy! Anh yêu em đến vậy sao?”

Giang Tùy ôm lấy cô. Thật sự là vướng víu muốn chết. Biết vậy đã không giả vờ rồi. Anh hôn lên đỉnh đầu cô.

“Nếu moi tim ra em tin anh cũng làm. À mà không đuợc. Nếu moi ra thì thằng khác hời quá rồi.”

Lục Niệm Từ cười khúc khích trong lồng ngực anh.

“Giang Tùy! Cách nói chuyện này của anh rất giống một người đó.”

Lúc mới gặp anh, một Giang Tùy ít nói, hay tự ti. Còn giờ… Tại sao, cô lại thấy đáng yêu như vậy.

Giang Tùy nhíu mày.

“Em nói anh giống ai?”

Lục Niệm Từ biết là bình dấm này sắp bùng nổ nữa rồi. Cô mỉm cười trêu anh thêm một chút. Ai bảo anh suốt ngày cứ trêu chọc cô làm gì.

“Ừm… Người đó… Có đôi mắt rất đẹp, mũi cao thẳng và…”

Giang Tùy thật sự là hết chịu nổi rồi. Cánh tay đang cố định lại đã bị anh giật ra.

“Em đang nói ai? Lo lắng cho người đàn ông khác trước mặt anh. Giờ còn khen người đàn ông khác. Em…”

Lục Niệm Từ nhìn tay anh.

“…” Giang Tùy.

Lục Niệm Từ trừng mắt đánh vào ngực anh

“Anh dám lừa em. Giang Tùy, anh…”

Giang Tùy ôm cô vào lòng.

“Không phải do anh quá thích em sao. Nếu không như vậy, em sẽ không quan tâm anh như hiện tại.”

Lục Niệm Từ khựng lại, cơn giận đã bay mất luôn rồi.

“Từ nay, không được lừa em như vậy. Em thật sự sợ anh xảy ra chuyện.”

Giang Tùy mỉm cười.

“Được rồi! Không có lần sau.”

Lời vừa dứt anh đã bế cô đặt lên bồn rửa mặt, hôn lên môi cô.

Lục Niệm Từ cũng bất ngờ trước sự bất ngờ này. Cô chỉ có thể đáp lại trong vô thức.

Giang Tùy thật sự khi ra tay là không một động tác dư thừa nào cả.

Chiếc áo sơ-mi trên người cô đã bị anh giật phăng ra. Âm thanh cúc áo rơi xuống vô cùng rõ ràng hòa cùng hơi thở dồn dập.

Tấm lưng trần trắng nõn dán vào chiếc gương phía sau.

Lúc này, cô mới cố gắng đẩy anh ra.

“Giang Tùy! Anh thật là… Ưm… Đừng mà…”

Giang Tùy nhìn cô cũng không lên tiếng, cúi đầu hôn lên bầu ngực căng đầy trước mặt.

“Ưm… Đừng mà.”

Lục Niệm Từ thật sự không thể chịu nổi với sự kích thích này. Cô chỉ có thể ôm lấy anh.

Giang Tùy là vậy hành động trước rồi mới trả lời.

Anh bế cô lên đi về phía bồn tắm.

Dòng nước ấm trào ra khỏi bồn.

Giang Tùy đặt cô ngồi trên người anh.

Lúc này quần áo đều đã nằm lộn xộn trên nền gạch.

“Niệm Từ! Tiểu huynh đệ này quả thật rất khó chịu. Chỉ có em mới giúp được thôi.”

Dù là trong làn nước ấm nhưng cảm giác nóng rực phía dưới lại vô cùng rõ ràng. Cô muốn xem nhẹ cũng không thể.

“Em… A…”

Cô chưa kịp nói hết Giang Tùy đã nhấp vào trong.

“Để anh giúp em. Kèo trên này cũng không khó.”

“Anh đừng, nói nữa. Thật, không biết, xấu, hổ. Ưm…”

Giang Tùy đặt tay bên eo cô. Mỗi lần nhấp hông đều có sự trợ giúp của anh.

Ở vị trí này, mỗi cú thúc mạnh mẽ ấy cứ như vào tận cùng trong cơ thể cô. Thật sự không thể nói được cảm giác giờ thế nào.

Tiếng nước trào ra khỏi bồn tắm, âm thanh của tiếng thở dốc hoà cùng tiếng rên rỉ kiều mị khẽ vang lên của cuộc hoan ái. Một thứ âm thanh của tạo hóa vô cùng hoàn mĩ.

[…]

Không ngoài dự đoán, lúc cô dậy thì mặt trời đã lên tới ngọn cây rồi. Giang Tùy vẫn ôm chặt lấy cô trong vòng tay của mình.

Vừa trở mình đã bị anh giữ lại.

Cô biết ngay là việc gì rồi.

Giang Tùy quả thật không có câu trả lời là không tha cho cô.

“Em muốn đi tắm.”

“Anh đã tắm cho em rồi.”

“Em muốn đi vệ sinh.”

Giang Tùy xoay người lại áp cô dưới thân. Đôi mắt đen láy nhìn cô. Sự cố chấp không hề che giấu.

“Được! Trả lời anh, anh liền bế em đi vệ sinh.”

“…” Lục Niệm Từ lườm anh một cái. Ai cần anh bế đi vệ sinh.

Cô thở dài đành thoả hiệp.

“Được rồi! Trả lời cái gì.”

“Đêm qua, em nói anh giống ai? Là tên khốn nào vậy?”

Lục Niệm Từ bật cười.

“…” Giang Tùy nhíu mày.

Cô đưa tay lên chạm vào mũi anh.

“Là cậu nhóc chín tuổi. Còn ghen không?”

Giang Tùy nhìn cô.

“Anh ghen. Niệm Từ! Em chỉ có anh thôi. Đừng so sánh, đừng nhớ đến ai khác.”

Lục Niệm Từ thật sự cạn lời với anh rồi. Một đứa bé chín tuổi của quá khứ cũng ghen. Nhưng gương mặt này làm sao giận được đây.

Cô vòng tay qua cổ anh.

“Chỉ có một mình Giang Tùy. Ngoan ngoãn đừng nháo nữa. Sáng mai, chúng ta sẽ trở về Lăng Thành. Được không?”

Giang Tùy tất nhiên là không có ý kiến. Cô ở đâu, anh liền ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK