"Sau này ngươi nhất định sẽ tiếp xúc với Phượng Vệ, hiện tại, chúng ta vẫn nên về nhà trước đi, nếu không, việc này một khi nổi lên chỉ sợ sẽ không thể vãn hồi." Lão gia tử nói giọng vững vàng, nhìn về phía Quan Tập Lẫm một bên, nói: "Tập Lẫm, ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa, hiện tại cách giữa trưa cũng không còn bao nhiêu thời gian, chúng ta cần phải nhanh chóng trở về để ngăn cản lại."
"Được." Quan Tập Lẫm lên tiếng, lập tức đi ra ngoài.
Lãnh Sương bưng điểm tâm trong tay tiến vào, nói: "Lão thái gia, tiểu thư, dùng chút điểm tâm đi! Đây là Thanh nương vừa mới làm."
Phượng Cửu cười cười, nói: "Chúng ta hồi Phượng gia đi, mang điểm tâm lên ăn ở trên xe ngựa cũng tốt." Đối với tình huống trước mắt của Phượng gia, nàng không lo lắng giống như lão gia tử như vậy, chỉ bằng một mình Tô Nhược Vân, căn bản không gây nên sóng gió gì.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trong khí đó, ở trong Phượng gia. Vì tin tức đã truyền ra, các gia chủ trong thành đã lục tục đi vào trong phủ. Bọn họ đang ngồi cùng nhau thấp giọng nghị luận. Theo bọn họ, Phượng Thanh Ca tuổi còn quá trẻ, chỉ sợ là không khống chế được Phượng Vệ, không thể trở thành phượng chủ.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, gần đây Phượng gia lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Lúc trước lão thái gia bị chứng điên cuồng, sau lại bị người bắt đi hiện không rõ đang ở nơi đâu. Chỉ ngắn ngủn trong hai ngày, ngay cả Phượng tướng quân cũng ngã xuống. Hiện giờ tại Phượng phủ, có thể chủ sự cũng chỉ có Phượng Thanh Ca, nhưng mọi người lại không hề xem trọng thực lực của nàng.
Phượng Thanh Ca tuy là hòn ngọc quý trên tay Phượng Tiêu, nhưng so với thực lực và năng lực, dung nhan tuyệt mỹ của nàng mới khiến người nói chuyện say sưa hơn. Rốt cuộc, cùng là người Vân Nguyệt thành, bọn họ tự nhiên rất rõ ràng thực lực tu vi của Phượng Thanh Ca như thế nào.
Trên thực tế, với thực lực tu vi như vậy của Phượng Thanh Ca, thậm chí còn thua kém một số con cái của thế gia trung đẳng. Tuy nhiên, nàng đã thắng vì có một vị hôn phu là thiên chi kiêu tử, còn có Phượng phủ cường đại này làm chỗ dựa. Bởi vậy, thực lực như thế nào, cũng không phải là điều mà mọi người để ý.
Dưới đình nơi hậu viện, có tám gã nam tử ăn mặc cẩm y, một số đang ngồi, một số đang đứng, một số thì khoanh tay trước ngực dựa vào đình, đang trò chuyện.
"Các ngươi nói xem, hôm nay lão thái gia sẽ trở về sao?"
Vừa nói chuyện chính là một người nam tử trẻ tuổi ăn mặc quần áo màu xanh, hắn đang ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống cằm hỏi mấy người khác.
Một người nam tử mặc áo đen mang khuôn mặt nghiêm túc, nhấp một ngụm nước trà và trầm giọng nói: "Tin tức đã được ta truyền đi, khẳng định là lão sẽ trở về."
"Hôm nay, dường như rất nhiều người tới, ta nghe người phía dưới bẩm báo, ngay cả hoàng đế lão nhân cũng tới." Một nam tử đang dựa vào đình, hai tay ôm ngực nói.
Một người nam tử bạch y cầm cây quạt xếp hỏi gấp: "Tuy nhiên, chúng ta tiết lộ thông tin ra như vậy thật sự là tốt sao? Có thể là quá mức hay không?"
"Như thế nào sẽ? Gia chủ cũng không nói chúng ta đi điều tra, là chính chúng ta sau khi điều tra mới biết đến, không có nghĩa là sẽ giữ lại thông tin." Nam tử đang nói chuyện nhướng lông mày lên, giọng điệu lộ ra vài phần đương nhiên.
Một người khác nghe xong không nhịn được cười một tiếng, nói: "Cũng may mắn là mấy lão nhân kia đã đi bế quan, bằng không nếu biết chúng ta khoanh tay đứng nhìn mà không giải quyết phiền toái, phỏng chừng chúng ta sẽ bị đưa vào một cuộc thao luyện mới."
"Hơn nữa, cô nương ở bên người lão gia tử rốt cuộc là người nào? Ngay cả chúng ta cư nhiên cũng không thể điều tra ra thân phận của nàng? Thật là quỷ dị."