Tuy nhìn thì giống như nàng bỏ chạy rất hoảng loạn nhưng hướng nàng chạy đi lại là phía rừng rậm ở thành đông. Cho dù đến cuối cùng không có cách nào trốn được mà phải chiến đấu thì nàng cũng hi vọng có thể để thương hại giảm xuống mức thấp nhất, nếu không một khi động thủ ở đây, cho dù những bách tính kia đã trốn hết vào trong nhà nhưng dưới sự uy hiếp lẫn sát ý của kẻ mạnh Nguyên Anh thì vẫn không có cách nào tránh khỏi việc sẽ bỏ mạng.
“Muốn trốn sao? Hừ! Ngươi trốn không thoát đâu!”
Tên cầm đầu trong bốn kẻ mạnh Nguyên Anh hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ kia nặng nề hình thành lên một luồng khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được giống như gợn sóng hướng về phía Phượng Cửu tháo chạy mà cuộn đến, sự uy hiếp Nguyên Anh trong chớp mắt bao phủ mù mịt rồi nhằm thẳng về phía bóng dáng tháo chạy ở phía trước kia.
“Vù! Dừng!”
Tiếng gào thét ác liệt phía sau truyền đến, nàng đã dùng tốc độ nhanh nhất chợt cảm thấy luồng khí của kẻ mạnh phía sau giống như tảng núi lớn đang hướng về phía nàng đè xuống vậy, lúc quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy sự uy hiếp của gợn sóng kia hình thành một đường khí thế mạnh mẽ bổ nhào đến, lúc này nàng lấy phi vũ ở bên hông ra rồi ném lên, sau đó mũi chân giẫm một cái rồi nhảy vọt lên.
“Muốn bắt ta sao? Vậy phải xem các ngươi có đuổi kịp ta hay không đã!”
Giọng nói của nàng từ không trung truyền ra, trong chớp mắt đã đi xa, chỉ để lại dư âm, mà đúng lúc nàng nhảy lên phi vũ, luồng khí công kích mãnh liệt kia đánh bịch nặng nề xuống đất một tiếng.
“Ầm!”
Một tiếng ầm long trời lở đất vang lên, đồng thời khói bụi cũng bay tóe tung, sức uy hiếp và luồng khí cũng lan ra bên ngoài, sức va chạm cực mạnh khiến cho mặt đất hằn lên một cái hố lớn, sỏi đá vỡ vụn bay loạn xạ, đám bách tính sợ đến mức dù đã trốn trong cửa tiệm rồi nhưng sắc mặt vẫn trở nên trắng bệch.
Mười hai tên kia vung tay áo một cái, phất làn khói bụi trước mặt, nhìn thấy bóng dáng màu đỏ kia bay nhanh tháo chạy nên lập tức nhảy lên phi kiếm đuổi theo...
Nhìn những người kia rời đi, đám bách tính trốn đi mới nhao nhao chạy ra nhìn cái lỗ lớn do bị oanh tạc trên đường phố kia, rồi người nào người nấy nuốt nước bọt ực một tiếng, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Động tĩnh trên phố rất lớn nên tin tức cũng được truyền đi rất nhanh, đặc biệt là nơi này là Đông thành nên người của chợ đen biết được tin này rất nhanh.
Hội trưởng chợ đen sau khi nghe được tin này thì lập tức triệu tập các tu sĩ trong chợ đen có tu vi Kim Đan trở lên, và hai vị trưởng lão Nguyên Anh. Nhìn thấy tám người ngồi trong phòng khách nghị sự, sắc mặt Cung hội trưởng vô cùng nặng nề.
“Mới nhận được tin, có tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Anh ra tay với một vị thiếu niên mặc y phục đỏ ở trên phố Đông đại, theo những gì người dân miêu tả thì người thiếu niên mặc y phục màu đỏ này rất có khả năng là Quỷ Y trong tay cầm hắc lệnh cấp một của chợ đen chúng ta, những bách tính đó nói bọn họ đi về hướng rừng rậm, ta định dẫn người đi tương trợ, không biết có ai bằng lòng đi với ta không?”
Nghe vậy, những người ngồi phía dưới sắc mặt từng người một đều tỏ ra ngạc nhiên lẫn kinh sợ, tám tên tu sĩ Đa Đan, bốn tên mạnh Nguyên Anh? Đang truy sát Quỷ Y? Hỏi bọn họ có ai bằng lòng cùng đi tương cứu?
Chuyện này...
Phân hội bên chợ đen này của bọn họ cũng chỉ có sáu người là tu sĩ Kim Đan, hai trưởng lão Nguyên Anh trấn giữ, cộng vào cũng mới có tám người, cho dù tính thêm cả hội trưởng thì cũng vẫn chưa đủ mười người, vậy làm sao có thể đi đối chiến với tám tên tu sĩ Kim Đan và bốn tên mạnh Nguyên Đan kia đây?
Huống hồ lại chỉ nói là bốn tên mạnh Nguyên Đan nhưng lại không biết là tu sĩ Nguyên Anh cấp mấy, cứ thế mà xông vào, nếu như không cứu được người ngược lại còn bị giết, vậy thì...
Nghĩ đến đây, đám người phía dưới cũng cảm thấy ngập ngừng.
“Hội trưởng, có khi nào tin tức đó nhầm rồi không? Cũng không có nghe nói Quỷ Y đến thành Tinh Vân! Chúng ta làm sao có thể khẳng định được hắn chính là người trong tay cầm hắc lệnh cấp một được đây? Có phải chúng ta nên từ từ để sau khi thám thính tin tức xong thì mới quyết định có được không?”