Nhưng nàng lại không tìm thấy người của ông ở tring cung điện, hỏi một vòng mới biết trong cung có một nơi trong rừng trúc.
“Ngươi dẫn tiểu hỏa đi tìm Lãnh Hoa, sau đó tùy ý đi dạo đi!” Nàng căn dặn, ý bảo Lãnh Sương mang tiểu hỏa đến chỗ Lãnh Hoa.
“Vâng.” Lãnh Sương đáp, nhìn tiểu hỏa phượng.
Tiểu tử kia liếc nhìn Phượng Cửu, không nói gì rời đi cùng Lãnh Sương.
Phượng Cửu lần đầu tiên đến rừng trúc trong cung, bởi vì nàng không thường xuyên ở trong cung, nơi này chỉ nghe nói qua, hôm nay vẫn là lần đầu đến đây.
Đi vào một đoạn đường bên trong, nhìn cây trúc xanh biếc đập vào trong mắt, mùi hương trúc nhàn nhạt theo cơn gió nhẹ trong không khí, tâm tình cũng yên tĩnh theo.
Nàng chậm rãi đi tới, có lẽ là vì tâm tĩnh tĩnh mịch, lúc này lại nghĩ đã rời xa Hiên Viên Mặc Trạch được hai tháng rồi, lâu như vậy, chắc hẳn hắn đã quay về đế quốc rồi?
Hàn độc nghìn năm trên người hắn vẫn chưa giải được, chỉ sợ những dược liệu áp chế cũng không chống đỡ được bao lâu, sau khi trở về, bên đó thật sự có luyện đan sư có thể luyện chế ra thuốc giải sao?
Nghĩ đến trong không gian còn có một bình màu của hắn, đợi đại hôn của gia gia nàng kết thúc, nàng cũng giành thời gian đi nghiên cứu một chút, nàng không tin với thiên phú độc y của mình lại không phá giải được độc của hàn độc nghìn năm kia.
Đi vào bên trong chỉ thấy một khối đá lớn trong rừng trúc, một ông lão mặc một bộ màu xám đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt yên tĩnh tu luyện, có lẽ là vì tăng cấp thành võ hoàng, mái tóc vốn màu trắng bạc đã dần dần trở thành màu trắng xám, khuôn mặt của ông cũng không giống như khuôn mặt vốn dĩ già nua, mà thoạt nhìn đã trẻ hơn mười tuổi so với tuổi tác vốn có.
Cuối cùng ông vẫn không thể đột phá trở thành võ tôn.
Cũng phải, muốn trở thành võ tôn trong thời gian ngắn như vậy, cho dù có dược tễ trợ giúp cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì, chỉ tiếc nàng còn thiếu trình độ với phương diện luyện đan, cho dù có lòng muốn luyện chế ra Hoàn Nhan đan nhưng đến cuối cùng vẫn phải nghiên cứu hiểu biết sâu hơn về đan dạo.
Có lẽ nhận thấy nàng đang đến, ông lão vốn đang nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra, khi ánh mắt dừng trên người Phượng Cửu, trong mắt hiện lên tia yêu thương.
“Phượng nha đầu, tới rồi sao lại yên lặng đứng đó?”
Phượng Cửu nở nụ cười, đi lên phía trước: “Cháu muốn nhìn gia gia khi nào mới phát giác ra cháu đến đây rồi!”
“Ha ha, lúc cháu vào rừng trúc, gia gia đã biết rồi.” Ông cười nói, ra hiện bảo nàng ngồi xuống phiến đá to kia, hỏi: “Ta nghe Phượng Vệ nói cháu đang bế quan tu luyện, xuất quan khi nào vây?”
Khi nói chuyện, ánh mắt ông đảo qua người nàng, khi thấy nàng đã bước vào cấp bậc võ tông, không khỏi kinh ngạc: “Cháu đã là võ tông rồi?” Trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành võ tông, thiên phú của nàng quả thật kinh người.
Phượng Cửu gật đầu cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh ông.
Nàng không ẩn giấu tu vi của mình, ông đương nhiên có thể nhận ra, có điều ông chỉ có thể nhìn ra tu vi huyền lực của nàng, tu vi linh khí ông lại không nhìn ra được.
“Vốn nghĩ đột phá võ tông, chỉ là đến nơi đây vẫn không bước vào được, cho nên ta cũng không tu luyện, dự định từ từ hãy nói!”
Nàng cười híp mắt, nhìn ông tò mò hỏi: “Gia gia, Tố Tích cô cô đến nơi này, ông có đi nhìn lén không đó?”
Nghe vậy, trên mặt Phượng lão thái gia hiện lên một tia mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo loạn…