“Chuyện này ta đã biết được hai ngày rồi, lực chiến đấu và thiên phú của Quan Tập Lẫm quả thực kinh người, ta từng đến trận đấu võ của chợ đen xem thử, thân thủ kia thực sự quá tuyệt, Quan gia lại đuổi hắn ra ngoài, đúng là ngu ngốc...”
“Khoảng thời gian này không ít gia tộc đều muốn lôi kéo hắn, thậm chí còn muốn dùng phương pháp liên hôn đưa hắn vào gia tộc, chỉ là nghe nói hắn muốn tự lập môn hộ, khiến rất nhiều người tức giận.”
“Đúng vậy! Hắn không phải đã xây một căn nhà lớn ở cạnh Phượng phủ hay sao? Nghe nói lúc này đang trang trí, hình như chỉ đợi chọn ngày lành tháng tốt để vào nhà.”
“Vậy có lẽ Quan gia sẽ hối hận muốn chết.”
“Ha ha, đó là tất nhiên.”
“Gần đây đại tiểu thư của Phượng phủ cũng không thấy xuất hiện, hình như là ra ngoài rèn luyện?”
“Nói đến vị tiểu thư của Phượng phủ này quả thật khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi, nàng ấy lại có thể khiến cho Phượng lão gia hủy bỏ hôn sự cùng tam vương gia, lẽ nào nàng ấy không sợ mặt nàng ấy đã bị hủy dung rồi, hủy bỏ nốt mối hôn sự này thì về sau sẽ không ai thèm lấy sao?”
“Không ai thèm lấy thì sao? Phượng phủ chỉ có nàng ấy là huyết thống dòng chính, cho dù không lấy chồng, Phượng phủ cũng nuôi được nàng, có điều ta nghe nói tam vương gia không chịu hủy hôn, chuyện này hình như vẫn đang dây dưa đó.”
“Tam vương gia là người trẻ tuổi xuất sắc nhất của Diệu Nhật chúng ta, đại tiểu thư Phượng gia có thể gả cho hắn cũng xem như là có phúc ba đời, thật không biết…”
Người kia cứ nói mãi, vô tình liếc mắt nhìn xung quanh, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.
Hai người bên cạnh thấy thế quay đầu lại nhìn, vừa nhìn cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Bọn họ không ngờ bọn họ đang nói xấu sau lưng người khác thì lại bị chính đương sự nghe thấy.
Nghe xong những lời này, Phượng Cửu cười nhạt, liếc mắt nhìn mấy người kia, sau đó cưỡi Lão Bạch đi về Phượng phủ.
Thì ra ca ca nàng trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành đệ nhất bảng vàng chợ đen, còn mua được nhà rồi, quả thực không tồi.
Còn hôn sự của nàng cùng Mộ Dung Dật Hiên… quay về giải quyết thôi!
Đợi nàng đi xa, mấy người kia mới chậm rãi hoàn hồn lại, lắp ba lắp bắp nói: “Người kia là đại tiểu thư của Phượng phủ, Phượng Thanh Ca sao? Mặt của nàng ấy hồi phục rồi?”
“Xem bộ dạng đúng là khỏi rồi, nói là ra ngoài luyện tập, đoán chừng là đi tìm người chữa trị khuôn mặt.”
Tên còn lại nói, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc: “Thật không hổ là đệ nhất mỹ nhân Diệu Nhật quốc chúng ta, dung nhan cùng khí chất này quả thực khiến người ta kinh ngạc…”
Bởi vì Phượng Cửu cưỡi Lão Bạch nên rất dễ khiến người khác chú ý, lại thêm dung mạo của nàng đã hồi phục, dung nhan tuyệt đẹp khiến người ta nhìn thấy liền kinh ngạc kêu lên.
“Đó không phải là tiểu thư Phượng Thanh Ca của Phượng gia sao?”
“Mau nhìn đi! Dung nhan bị hủy của nàng ấy đã khôi phục rồi!”
Trên đường đi đến Phượng phủ, tất cả những chỗ Phượng Cửu đi qua đều vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc của người dân trong thành Vân Nguyệt.
“Mọi người biết gì chưa? Tiểu thư của Phượng gia, Phượng Thanh Ca trở về rồi! Mặt của nàng ấy cũng khỏi rồi…”
Như vậy một truyền mười, mười truyền một trăm, không bao lâu, khắp nơi đều nghe được tin tức.
Phủ Mộ Dung Dật Hiên.
Mộ Dung Dật Hiên đứng cả người lên sau án thư, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng mừng rỡ nhìn tên hộ vệ kia, hỏi: “Ngươi nói Phượng Thanh Ca trở về rồi?”
“Vâng, đại tiểu thư Phượng gia đã trở về, bởi vì cưỡi một con ngựa quái dị đi trên phố nên không ít người đều nhìn thấy, hơn nữa dung nhan bị hủy cũng đã khôi phục.”
Hộ vệ nói xong chỉ cảm thấy bên cạnh một con gió lướt qua, ngẩng đầu nhìn đã không thấy thân ảnh của chủ tử...