Cảnh lão thái gia cũng cười to giọng, quan sát Phượng lão thái gia từ trên xuống dưới, nhìn thấy ông ấy không việc gì mà ngược lại sức khỏe còn vô cùng tốt thì không khỏi cảm thấy kì lạ hỏi: “Thời gian này ngươi đã đi đâu vậy? Nhìn dáng vẻ này thì chắc không phải chịu khổ gì rồi phải không? Sao ta thấy tinh thần và sức khỏe của ngươi còn tốt hơn cả ta nhỉ?”
Chủ đề vừa nghe được lại khiến Phượng lão thái gia không biết phải đáp như thế nào, đối diện với bạn cũ, nói với lão đầu này là ông ấy sắp cưới vợ rồi. Nhưng lời này quả thực có chút khó nói, nó khiến ông ấy rất ngượng ngùng.
Thấy gia gia đang bị trêu đùa, Phượng Cửu không khỏi cong môi cười nói: “Cảnh gia gia.”
“Ha ha, là Phượng nha đầu à! Cháu tìm thấy gia gia của cháu ở đâu vậy? Nhìn dáng vẻ của ông ấy có chút kì lạ, ta chỉ hỏi thôi mà đã ngượng ngùng rồi.” Cảnh lão thái gia cảm thấy rất tò mò nói, còn bất chợt quan sát Phượng lão thái gia.
Phượng Cửu cười giảo hoạt, thần bí nói: “Gia gia con gặp được người tốt chuyện tốt nên tinh thần thỏa mái. Cảnh gia gia, chuyện này tạm thời phải giữ bí mật. Có điều thông tin này sẽ được chuyền ra sớm thôi, đến lúc đó bảo đảm sẽ cho người một bất ngờ rất lớn.” Nàng cong môi cười.
Cảnh lão thái gia ngẩn người, tiện đà cười to ha ha: “Được được, lão đầu này sẽ chờ xem, xem rốt cuộc là chuyện mừng gì.” Giọng nói của ông chợt ngừng lại rồi lại nói: “Mọi người vừa quay về ta cũng không cản trở các ngươi hồi cung nữa, đợi có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được, vậy bọn ta về trước, đợi hai ngày nữa lão đầu này sẽ lại đi tìm Cảnh lão thái gia ngươi uống rượu.” Phượng lão thái gia nói và vỗ vỗ vào vai Cảnh lão thái gia rồi mới cùng Phượng Cửu đi về phía trước.
Trên đường, khá nhiều người của các gia tộc tiến đến chúc mừng, ông ấy cũng đi một bước rồi đáp một lễ để mọi người đều nhìn thấy ông ấy đã bình an trở về. Đến tận khi tới cửa hoàng cung, lúc nhìn thấy mọi người đang đứng ở cửa hoàng cung đợi, trong lòng Phượng lão thái gia xúc động vô cùng.
Có thế nào ông ấy cũng không ngờ được, sẽ có một ngày con cháu Phượng gia sẽ thay thế Mộ Dung gia bước lên vị trí quốc chủ. Càng không thể ngờ, lần này ông về thì mọi thứ đều thay đổi hết rồi.
“Phụ thân!”
Phượng Tiêu tiến lên đón, nhìn thấy Phượng lão thái gia bình an vô sự trở về thì cuối cùng cũng có thể buông cái nỗi lo vẫn luôn canh cánh trong lòng kia xuống rồi.
“Cha, con đã nói gia gia sẽ không có chuyện gì đâu mà!” Phượng Cửu cười nhẹ, nhìn cha của nàng, cười thần bí: “Hơn nữa, chúng ta sắp có hỉ sự rồi.”
Phượng Tiêu ngẩn người, hỉ sự sao? Ông ấy còn đang nghi ngờ, muốn hỏi hỉ sự gì? Thì nghe thấy phía sau có đám người La Vũ đang vui mừng chạy về phía này bái kiến.
“Thuộc hạ khấu kiến chủ tử!”
“Đều đứng lên đi!” Phượng Cửu xua tay, ý bảo bọn họ đứng lên.
“Chủ tử, người đã quay về rồi!” La Vũ nhìn nàng, nói: “Lúc người không có nhà, chúng ta vẫn luôn nhắc đến, chỉ mong chủ tử có thể quay về sớm một chút.”
“Quay về sớm để chính đốn các ngươi sao?” Phượng Cửu cười nhẹ, ánh mắt xẹt qua mấy người bọn họ.
Nghe vậy, mọi người đều bật cười, không khí vui vẻ tràn ngập xung quanh bọn họ.
“Được rồi, vào cung trước đi, nói chuyện ở đây còn ra thể thống gì nữa?” Phượng Tiêu nói xong, lại đến bên cạnh lão thái gia nói: “Phụ thân, thời gian người không có ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, không biết Phượng Cửu đã nói người nghe chưa? Nếu như chưa thì đợi quay về cung con sẽ kể lại tỉ mỉ cho người.”
“Những chuyện ở đây ta đều biết rồi, Phượng nha đầu cũng nói rồi. Con làm rất đúng, ở trong tình huống đó quyết định như vậy là đúng đắn nhất.” Phượng lão thái gia vừa đi vào hoàng cung vừa nói: “Chỉ không ngờ rằng, Phượng nha đầu lại quyết đoán như vậy, phò tá con bước lên vị trí quốc chủ.”