Mục lục
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão giả kia trợn tròn mắt, sát khí bao phủ khiến hắn không thở được, tim đập thình thịch, muốn hét lên thành tiếng nhưng cổ họng giống như bị ai đó bóp chặt, một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được.
Tên tu sĩ Kim Đan kỳ không đụng vào hắn, nhưng đôi tay khống chế linh lực vừa động đã nghe được tiếng xương vỡ vụn truyền ra.
“Răng rắc!”
Dùng mắt thường có thể thấy linh lực ngập tràn trong không khí, dựa theo động tác trên tay tu sĩ Kim Đan, đầu của lão giả cũng vỡ tung ra, máu thịt lẫn lộn.
“A!”
Lão giả còn lại nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên trắng bệch, hắn gần như phát điên, muốn xông về phía trước để chạy trốn nhưng không kịp, một thân ảnh đã chặn trước mặt hắn, sợ hãi trong lòng khiến cho chân hắn run rẩy, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống.
“Đừng giết ta…”
Tu vi càng cao thì càng sợ chết, bọn họ còn muốn được trường sinh bất tử hơn người bình thường. Bởi vì bọn họ có thực lực mạnh, địa vị không tầm thường, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bọn họ còn chưa hưởng thụ mọi thứ, vì vậy rất sợ hãi cái chết.
“Phượng đại tiểu thư tha mạng, tha mạng…”
Đột nhiên hắn quay đầu, chậm rãi dập đầu với Phượng Cửu đang đi tới, đường đường là cao thủ Võ Tông đỉnh phong mà giờ khắc này lại quỳ lạy khóc lóc van xin một thiếu nữ mười sáu tuổi. Không phải hắn không muốn đánh lại, mà thực lực đối phương quá mạnh, chỉ một uy áp của đối phương đã khiến hắn không thở nổi, hắn làm sao có thể đánh lại đây?
Nếu biết Phượng phủ còn ẩn giấu thực lực mạnh mẽ như vậy thì cho dù quốc chủ nói gì bọn họ cũng không dám động đến Phượng Tiêu. Bây giờ bọn họ rước họa vào thân, hắn không nghĩ được gì khác, hắn chỉ muốn sống sót mà thôi.
Nhưng hắn đã biết thế lực ẩn giấu của Phượng phủ thì sao Phượng Cửu cho hắn rời đi được.
Phượng Cửu không đến gần, nàng lạnh lùng nhìn về phía lão giả đang cầu xin tha thứ trên mặt đất: “Tha cho ngươi? Tha cho ngươi thì ai tha cho Phượng gia ta đây? Nếu không phải cha ta mạng lớn thì đã chết trên tay các ngươi rồi, ngươi nói xem, ta nên tha cho ngươi thế nào?”
Nghe xong lời này, trong lòng lão giả chấn động: “Phượng đại tiểu thư, không phải chúng ta muốn thế, thật sự không phải chúng ta, chúng ta chỉ nghe lệnh của Mộ Dung Bác để làm việc, chúng ta cũng không muốn giết Phượng tướng quân, chúng ta là bị ép buộc…”
Hắn còn chưa nói xong, Phượng Cửu đã xoay người sang chỗ khác, cùng lúc đó, một đôi tay đánh lên đỉnh đầu hắn, cả người lão giả đó ngã xuống, tính mạng cũng chấm dứt.
“Xử lí thi thể sạch sẽ, sau đó về thung lũng Đào Hoa.” Phượng Cửu nhảy lên ngựa, ôm Cầu Cầu trong ngực, trở về thành Vân Nguyệt.
Phải mất mấy ngày mới có thể dụ bọn họ ra, kết thúc tính mạng bọn họ, ngày mai nàng lại có thể ngủ nướng rồi.
Quản gia thấy Phượng Cửu trở về sớm liền tiến lên hành lễ, cười nói: “Đại tiểu thư, sao hôm nay trở về sớm vậy?”
“Ừm.”
Phượng Cửu quay đầu cười một tiếng, sau đó thả Cầu Cầu trên mặt đất, nói với quản gia: “Giúp ta thu xếp cho Lão Bạch và Cầu Cầu.”
“Vâng, đại tiểu thư yên tâm, lão nô sẽ đi ngay!” Quản gia vui vẻ trả lời, sau đó dẫn Lão Bạch và Cầu Cầu rời đi.
Thấy vậy, Phượng Cửu đi về phía viện, nhìn thấy mấy Phượng vệ của cha nàng đang canh giữ, khẽ gật đầu với bọn họ, mở cửa bước vào phòng.
“Tiểu Cửu, hôm nay về sớm vậy?” Phượng Tiêu đang ăn dược thiện, thấy Phượng Cửu trở về sớm hơn mọi ngày, ông vô cùng kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK