Phượng Cửu giật mình ngẩn người một lúc, nhìn người cao to che chắn trước mặt mình có chút ngốc lăng, ánh mắt hơi quái dị liếc mắt nhìn hắn.
Mà đại hán gọi là Thiết Ngưu kia thấy nam tử ưỡn ngực cũng bị hắn thu hút, sau khi sửng sốt một chút liền cười lớn tiếng: "Ha ha ha! Tốt tốt tốt, tiểu tử nhà ngươi lá gan không tồi a! Ngay cả Thiết Ngưu ta cũng dám trừng, đáng ngưỡng mộ!"
Vừa nói, vừa hưng phấn vỗ bờ vai của hắn, lòng bàn tay đập từng cái liên tục trên vai, trong khi Phượng Cửu ở phía sau khóe miệng nhếch thành một đường thẳng.
Lực đạo kia, thế nhưng không hề nhẹ!
"Ân!" Bị chụp vài cái, khẽ động đến thương thế ở bụng hắn, lập tức khiến hắn đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
"Lực đạo kia của ngươi quá nặng, trên người hắn còn có thương tích!" Phượng Cửu nói, từ phía sau đi lên, lấy tay che bụng hắn ra, quả nhiên, thấy miệng vết thương lại chảy ra máu.
"Ách......" Đại hán ngượng ngùng thu hồi tay.
"Các ngươi xem, bầy sói đã rút lui." Có người vui sướng nói, nhìn bầy sói sau khi thấp gào một tiếng xoay người rời đi.
Không cần chiến đấu mà nguy hiểm được giải trừ, làm cho mọi người phấn khởi không gì bằng.
Hoá ra, bầy sói nhìn thấy Phượng Cửu bọn họ gia nhập với đội ngũ kia, lúc này mới không cam lòng rời đi. Rốt cuộc ngay cả hai người kia chúng nó đều không đối phó được, giờ có nhiều hơn ba bốn mươi người lại càng không chiếm được ưu thế, tự nhiên sẽ không lưu lại.
Lúc này, thiếu niên ôn hòa lúc trước mở miệng nhìn về phía Phượng Cửu, nói: "Miệng vết thương đã chảy máu, ngươi mau xem vết thương của huynh trưởng ngươi đi!" Đang nói, đem một bình dược đưa ra: "Ta có chút dược này đối với ngoại thương rất tốt."
"Biểu ca, ngươi quản bọn họ nhiều như vậy làm gì?" Thiếu nữ dậm chân, có chút bất mãn khi biểu ca hắn đối tốt như vậy với hai kẻ xa lạ không biết từ nơi nào chạy ra.
"Không cần, ta có dược của mình." Phượng Cửu nói, đỡ Quan Tập Lẫm đi đến dưới tàng cây ở một bên, lấy mảnh vải bên hông hắn ra và bôi dược cho hắn một lần nữa.
"Chúng ta đi thôi!" Sau khi băng bó một lần nữa, nàng nâng hắn dậy và nói.
Quan Tập Lẫm sửng sốt, ngơ ngác gật đầu: "Ác!" Lúc này mới theo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn hai người bọn họ không nói một tiếng đã rời đi, nam tử trung niên nguyên bản còn có chút cảnh giác lúc này mới thả lỏng, cũng không có giữ lại, bởi vì chuyến này của bọn họ có việc phải làm không thích hợp khi có người ngoài ở đây.
Sau khi đi bộ được một đoạn đường, Quan Tập Lẫm trong lòng khó hiểu, hỏi: "Tiểu đệ, không phải nói muốn hỏi một chút xem bọn họ có thể để chúng ta đi theo hay không sao? Sao ngươi không hỏi mà đã đi rồi?"
Trong miệng Phượng Cửu ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, thanh thản nện bước thảnh thơi, trong tay còn lại đang vung vẩy một đoạn nhánh cây, không chút để ý nói: "Chúng ta vì sao phải đi theo bọn họ?"
"Đương nhiên là vì khi gặp nguy hiểm bọn họ có thể giúp chúng ta một phen a!"
"Sai."
Nàng lắc lắc đầu, nói: "Người thì nên dựa vào chính mình, nếu muốn dựa vào người khác vậy thì chết chắc rồi. Hơn nữa, theo chân bọn họ đến cùng cũng chính là vì muốn thoát khỏi đám sói kia, hiện tại những con sói đó cũng không còn đi theo chúng ta nữa, chúng ta đi theo bọn họ làm gì?"
Quan Tập Lẫm ngơ ngác gãi gãi đầu: "Giống như cũng có đạo lý." Đang nói, ánh mắt sùng bái nhìn nàng: "Tiểu đệ, ngươi rõ ràng nhỏ hơn so với ta, nhưng lại thông minh lanh lợi hơn ta rất nhiều."
"Tất nhiên, ngươi cho rằng ta giống ngươi a? Bị người thọc dao nhỏ sau lưng."
"Cái gì mà thọc dao nhỏ sau lưng?" Hắn không rõ nguyên do hỏi.
Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn, lúc này mới chậm rãi nói: "Thương thế của ngươi là bị đâm rất gần, lại còn là từ sau lưng khiến ngươi không chú ý thì ra tay, hiển nhiên là ngươi quen biết người muốn giết ngươi, cho nên ta nói ngươi còn không tin."