“Công… công tử nói quỷ hồn có thể tu luyện công pháp sao?”
Chuyện này rốt cuộc là thật hay giả? Công pháp của quỷ tu còn khó tìm hơn nhiều so với công pháp của tu sĩ! Lúc còn làm người, bọn họ chỉ mới nghe qua, chứ chưa từng nhìn thấy.
Nếu bọn họ có công pháp có thể tu luyện thành quỷ tu, thì không cần lo lắng đến chuyện khi cạn kiệt âm khí sẽ không có cách nào tồn tại trong trời đất nữa! Hơn nữa, nếu quỷ tu tu luyện đến trình độ nhất định, thì có thể không sợ ánh mặt trời chiếu vào! Dù vào ban ngày, bọn họ cũng có thể tự do ra ngoài đi lại.
Đối với bọn họ thì lời nói này đúng là một cám dỗ không có cách nào ngăn cản được…
Không những được trở thành quỷ tu, còn có thể bảo vệ Dương Dương. Đây là chuyện bọn họ vốn không dám nghĩ đến.
“Không sai.”
Phượng Cửu gật đầu trả lời, nghiêm nghị nói: “Nhưng mà, nếu mấy người các ngươi theo ta, vậy thì phải nhận ta làm chủ, không được làm việc xấu hại người. Nếu không, không cần người ngoài thu phục mấy người các ngươi, ta cũng sẽ cho các ngươi hồn phi phách tán.”
“Chúng ta nguyện làm việc vì chủ tử! Không bao giờ phản bội! Nếu làm trái lời ngày hôm nay, chúng ta tình nguyện bị thiên lôi đánh cho hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”
Bốn quỷ hồn cung kính quỳ xuống, kích động nói. Đối với bọn họ, bất luận là nhận người trước mặt làm chủ hay có thể tu luyện thành quỷ tu, thì cũng chỉ có lợi chứ không có hại. Dù nàng không có công pháp để cho họ tu luyện, nhưng chỉ tính riêng chuyện hôm nay nàng đã cứu bọn họ thì bọn họ sẽ tuyệt đối không phản bội nàng.
“Vậy được, mọi người quay về Thần Hồn Mộc nghỉ ngơi dưỡng sức. Ta có một sơn trang, đúng lúc cho các ngươi vào đó canh giữ, đồng thời cũng có thể ở đó tu luyện, về phần Dương Dương thì cứ yên tâm giao cho ta đi…”
“Vâng.” Bốn quỷ hồn trả lời.
“Ta vẫn chưa biết các ngươi tên gì?” Nàng nhìn bọn họ rồi hỏi.
“Chủ tử, ta tên là Triệu Vũ Hòa, đây là nương tử Lâm Tâm Huệ của ta, đây là phụ thân Triệu Đức Cao và mẫu thân Phàn Quyên của ta.”
Nghe vậy, Phượng Cửu liền nói: “Ta tên là Phượng Cửu, cứ vậy đi! Dù sao trời cũng sắp sáng rồi, mau lên đường rời khỏi đây!”
Nói xong, nàng lấy phi thuyền ra ném vào không trung, thấy phi thuyền biến thành hình dạng lớn liền nói với Lãnh Sương: “Ôm Dương Dương vào trước đi.”
“Dạ.” Lãnh Sương trả lời, đi lên phi thuyền trước, bố trí ổn thỏa cho Dương Dương rồi mới xuống lại, bịt kín mắt ngựa, buộc ngựa trên phi thuyền, rồi mang Lão Bạch đi theo.
Lúc mấy người Triệu gia nhìn thấy phi thuyền, không khỏi nuốt nước bọt. Đúng là phi thuyền, còn là phi truyền tráng lệ như vậy. Chủ tử này của bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì?
“Mọi người vào trong Thần Hồn Mộc đi!” Phượng Cửu ra hiệu, bảo bọn họ trở về Thần Hồn Mộc.
Bốn người đáp lại, lúc này mới biến thành bốn luồng ánh sáng tiến vào trong Thần Hồn Mộc, theo Phượng Cửu lên phi thuyền, đi đến Diệu Nhật quốc...
Hai ngày sau, vì phi thuyền quá mức nổi bật, lúc tới bên ngoài thành của một trấn ở biên giới Diệu Nhật quốc, nàng liền thu hồi Phượng Phi (*), ba người cưỡi ngựa đi vào thành. Dù sao bọn họ cũng có nhiều thời gian, không nhất thiết phải chạy về thành Vân Nguyệt vội.
Sau khi vào thành, vì đã vào trong lãnh thổ Diệu Nhật quốc, nên Phượng Cửu muốn tìm một chỗ đổi lại nữ trang, mua cho Dương Dương vài bộ quần áo…
(*) Phượng Phi: Tên của phi thuyền do Phượng Cửu đặt.