Đêm qua chủ tử của hắn đến, hôm nay tên này đến, chủ tớ bọn họ đúng là không coi ai ra gì, tự do ra vào như nhà bọn họ vậy…
Khôi Lang lườm Lãnh Sương đứng cạnh một cái, chân mày hơi nhíu lại, nghĩ thầm: “Quỷ Y đã có chủ tử rồi nhưng bên cạnh lại dẫn theo một cô gái xinh đẹp thế này, vậy thì Quỷ Y đặt chủ tử ở vị trí nào?”
Sao chủ tử lại không có phản ứng gì? Lẽ nào chủ tử lại để cho Quỷ Y tự do nuôi dưỡng nữ nhân xinh đẹp? Chẳng lẽ không sợ Quỷ Y không cưỡng lại được sức quyến rũ của mỹ nhân bên cạnh sao?
Gạt đi ý nghĩ trong đầu, hắn nhìn Phượng Cửu đang mặc bộ y phục màu đỏ, lớn tiếng nói: “Quỷ Y, ta thay mặt chủ tử đến đưa đồ!”
Vừa nói hắn vừa bước lên phía trước, lấy ra một chiếc vòng bát quái nhỏ để trên bàn đá rồi nói: “Đây là vòng bát quái Càn Khôn, là một loại pháp khí thượng phẩm, có thể trấn áp kẻ địch, cũng có thể dùng làm vũ khí phi hành. Còn đây là Phượng Tỷ, chủ tử nói Quỷ Y thích dùng dao găm nên đã đặc biệt mang Phượng Tỷ đến đây, cây dao găm này vô cùng sắc nhọn, hơn nữa nó cũng là một loại pháp khí, nếu như trong lúc chiến đấu quan trọng thì chắc chắn nó sẽ là cánh tay đắc lực trợ giúp cho Quỷ Y.”
Phượng Cửu nhìn hai thứ để trên bàn, ánh mắt sáng rực lên rồi nhìn Khôi Lang hỏi: “Mấy thứ này chắc đáng giá lắm đấy nhỉ?”
Khóe miệng Khôi Lang khẽ co lại rồi liếc hắn một cái, nói bằng giọng cứng nhắc: “Những thứ này đều là những đồ vô cùng quý giá, chủ tử nói ngươi phải giữ nó cẩn thận, không được mang đi bán!”
Nghe xong, lông mày Phượng Cửu dựng ngược lên: “Vô duyên vô cớ sao lại tặng đồ cho ta? Lại còn quý giá như vậy nữa! Rốt cuộc thì chủ tử nhà ngươi có mưu đồ gì?”
Nghe xong những lời này, Khôi Lang trợn tròn mắt: “Ngươi, ngươi không biết sao?”
Không phải chứ? Hắn không biết chủ tử thích hắn? Vậy lúc này chủ tử đang muốn làm gì? Yêu đơn phương sao?
Chủ tử nhà hắn giỏi giang là thế, lẽ nào tên Quỷ Y này lại không nhìn thấy sức hấp dẫn vô biên của chủ tử nhà hắn?
Nghĩ đến lúc này chủ tử của hắn đang vì Quỷ Y mà hồn vía lên mây, nhưng Quỷ Y lại không biết tấm lòng của chủ tử, Khôi Lang có chút tức giận. Nhìn dáng vẻ này thì e là đến cả tay Quỷ Y chủ tử chắc cũng chưa được sờ. Nếu như có thể thì hắn rất muốn đánh ngất tên Quỷ Y này mang về cho chủ tử.
Chỉ là hắn có lòng mà lại không có sức, dù sao thì tên Quỷ Y này cũng không phải là người dễ đối phó, không cẩn thận là có thể mất mạng ngay.
Vì thế hắn nhìn Quỷ Y, nói bằng giọng tức giận: “Chủ tử chỉ lệnh cho ta mang đồ đến, đồ cũng đã đưa rồi, ta cũng phải về rồi, cáo từ.”
Vừa dứt lời liền quay người đi, nhưng lại bị Phượng Cửu gọi lại.
“Đợi đã!”
Hắn quay lại, hỏi với sắc mặt khó chịu: “Còn chuyện gì nữa?”
“Mang cái này cho chủ tử nhà ngươi đi! Nói với hắn, tuy không thể chữa trị tận gốc hàn độc ngàn năm, nhưng mỗi tháng dùng một viên lúc hàn độc phát tác thì có thể tạm thời khống chế được khí lạnh, làm cho khí lạnh không lan ra khắp cơ thể.”
Nàng lấy lọ thuốc viên ra đưa cho Khôi Lang, bảo hắn chuyển giúp.
“Thứ này thực sự có thể khống chế hàn độc ngàn năm sao?” Khôi Lang có chút kích động, hắn không thể tưởng tượng nổi, người ở Dược lâu của bọn họ đã nghiên cứu thuốc giải lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm ra, nhưng sao Quỷ Y này lại làm được?
Phượng Cửu liếc hắn một cái: “Sao? Nghi ngờ bản lĩnh của ta?”
“Không, không, ta không có ý đó, Quỷ Y, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giao tận tay nó cho chủ tử, cảm ơn, cáo từ.” Hắn vui mừng cầm lọ thuốc cất đi, sau khi chắp tay hành lễ một cái, lập tức nhún chân nhảy vọt đi.
Nếu đúng như những gì Quỷ Y nói, vậy thì mỗi tháng chủ tử sẽ không phải chịu nỗi khổ của hàn độc nữa. Quá tốt rồi!