Tiếng cười của hắn ẩn chứa uy áp cường đại, chấn đến nỗi màng tai mọi người hơi đau, chỉ nghe tiếng cười đột ngột dừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm giống như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên một thân hồng y phất phơ, giọng nói nồng đậm sát khí truyền ra từ trong miệng.
"Có thể bức Liễu gia ta đến nông nỗi như vậy, ngươi xác thật rất có bản lĩnh! Chỉ là, hôm nay ta chắc chắn sẽ lấy mạng ngươi tại đây! Mới có thể dập tắc mối hận trong lòng ta!"
Giọng nói rơi xuống, hắn bóp nát ấn phù bạch ngọc một chỗ bên hông, quát chói tai một tiếng: "Thôn Vân Thú!"
Gần như ngay khi hắn bóp nát ấn phù bạch ngọc bên hông, một luồng ánh sáng xông thẳng lên không trung. Cũng vào lúc này, ở trước đại môn Liễu gia, một thạch thú (con thú bằng đá) với bộ dáng kỳ lạ rất lớn bất chợt phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn của đá, khiến cho toàn bộ gia tộc Liễu gia khiếp sợ.
"Không tốt! Đã xảy ra chuyện! Thạch thú ngoài cửa phủ chúng ta hình như bị nứt ra rồi!"
Giọng nói một khi truyền khắp Liễu gia, động tĩnh thạch thú giống như bị vỡ ra, chấn nỗi đến toàn bộ Liễu gia đều hơi rung lên. Lão thái gia đang ở trong sân sau khi nghe thấy động tĩnh này, cả người cả kinh, sắc mặt trắng bệch.
"Rốt cuộc sao lại thế này? Trong phủ xảy ra đại sự gì? Gia chủ đâu? Gia chủ đang ở đâu? Mau tìm hắn tới gặp ta!"
Lão vừa hét lên, vừa cầm quải trượng vội vàng chạy tới bên ngoài cửa lớn, có hộ vệ tiến lên bẩm báo.
"Lão thái gia, gia chủ mang theo ba vị trưởng lão tới Dự Vân Lâu, đã đánh nhau với người nơi đó."
"Nghịch tử! Hắn đã chọc phải nhân vật lớn nào rồi? Ngay cả thánh thú trấn tộc của Liễu gia ta cũng kinh động tới, hắn đây là muốn hủy căn cơ trăm năm của Liễu gia ta hay sao?!"
Liễu lão thái gia tức giận đến nỗi dùng quải trượng đập thật mạnh ở trên mặt đất, hô to: "Mau! Mau! Đi mời vài vị thúc công, cùng nhau chạy đến Dự Vân lâu!" Trong khi nói, vội vàng đi ra bên ngoài.
Đi tới bên ngoài, Liễu lão thái gia chỉ nhìn thấy một trong hai con thạch thú thật lớn ở trước đại môn, dường như bắt đầu di chuyển vang lên tiếng động ầm ầm. Thạch thú vốn luôn ngồi ở đó giống đứng dậy, thân thể run lên, trên người đá vụn tan ra đầy đất, lộ ra tướng mạo vốn có của con thạch thú.
"Rống!"
Tiếng gầm lên giận dữ chấn phá trời cao. Uy áp cường đại của thánh thú cùng với hơi thở và tiếng rống giận đẩy ra ở trên bầu trời, khiến cho toàn bộ Lục Đạo thành bắt đầu run rẩy, dẫn tới các gia tộc cùng với bá tánh trong thành đều khiếp sợ.
Khi Liễu gia lão thái gia nhìn thấy thánh thú trấn tộc ngoài cửa hiện lên tướng mạo vốn có, cả người run lên, hai chân mềm nhũn, cả người tê liệt ngã xuống mặt đất: "Xong rồi...... Xong rồi......"
"Lão thái gia!"
Hai chân hộ vệ đi theo cũng run rẩy, vội vàng đỡ lấy lão, lúc này trong lòng cũng khiếp sợ không thôi. Bọn họ cũng không biết, thạch thú trước đại môn lại cất giấu một con thánh thú lớn uy phong như thế!
Lần đầu tiên nhìn thấy thánh thú, bọn họ chỉ cảm thấy bị uy áp do thánh thú phóng xuất ra chấn nhiếp đến nỗi sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.
Thánh thú lắc đầu vung vẩy lông tóc và duỗi gân cốt giãn ra, từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng hơi thở. Nó hừ thật mạnh một cái, quay đầu liếc mắt nhìn Liễu lão thái gia một cái. Sau đó nhún thân thể xuống một cái, sau lưng vừa giẫm, vọt lên không trung về phía bầu trời đầy ánh sáng.
.....Edit & Dịch: Emily Ton......
Trong lúc này, ở trước Dự Vân lâu, mọi người cũng bị chấn nỗi cực kỳ kinh ngạc.
"Ồ, Thôn Vân Thú? Đó không phải là thánh thú trấn tộc Liễu gia hay sao?"
"Thánh thú trấn tộc Liễu gia? Nghe nói năm đó Liễu gia cũng bởi vì có Thôn Vân thú này mới nhảy lên tới gia tộc trung đẳng, nhưng đã rất nhiều năm nay chưa từng thấy Thôn Vân thú xuất hiện."
"Liễu gia chủ thật sự dám sử dụng thánh thú trấn tộc tới giết thiêu niên hồng y. Xem ra, hôm nay hai người này nếu không bỏ mạng một người tại đây, trận này phong ba này sẽ không bao giờ dừng lại được."