"Chờ?"
Phó viện hơi giật mình nói: "Chúng ta có thể chờ, nhưng Lô đạo sư không chờ được! Như vậy đi! Ta đi gọi hắn, việc này liên quan đến mạng người, nếu như là lúc trước vậy thì thôi, bây giờ quan hệ đến tính mạng của một đạo sư, thật sự là không thể đợi."
Hắn vừa nói xong, cất bước muốn đi ra, nhưng lúc mới bước ra một bước, đã bị viện trưởng quát: "Ta nói chờ, vậy thì chờ! Có thể cứu sống hay không, liền xem tạo hóa của Lô đạo sư."
"Nhưng là..."
Phó viện quay đầu, nhìn về vẻ mặt nghiêm nghị của viện trưởng, cùng với Quan Tập Lẫm rủ mắt xuống không thay đổi sắc mặt, thực sự chẳng biết vì sao phải đợi?
Thấy vậy, viện trưởng thở dài một tiếng: "Lão Quan! Mới vừa nói ngươi nói hắn là ai?"
"Quỷ Y! Phượng Cửu chính là Quỷ Y!"
Nói đến đây, ánh mắt ông lại sáng lên, nhưng vừa dứt lời, hình như mới nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt dần dần bừng tỉnh, từ kích động lấy lại tỉnh táo, giờ khắc này, ông mới biết ý tứ của viện trưởng.
Đúng, Phượng Cửu là Quỷ Y, Quỷ Y cũng không phải là người mà bọn họ muốn hắn làm gì thì làm đó, cho dù ở trong học viện của bọn họ thì sao chứ? Theo ông biết, tính cách của Quỷ Y cổ quái, làm việc đều tùy theo ý mình, nếu như hắn nói một câu không thừa nhận, không muốn cứu, vậy bọn họ sốt ruột ở chỗ này cũng không có tác dụng gì.
Muốn nhờ hắn cứu người, vậy thì không thể xem hắn trở thành học sinh của học viện, mà phải xem hắn thành Quỷ Y, dành tất cả tôn trọng cho Quỷ Y, nếu không chỉ sợ sự việc sẽ hoàn toàn ngược lại.
Còn một điều, hắn đã vào học viện của bọn họ, đó chính là không hy vọng thân phận Quỷ Y của hắn bị phơi ra ngoài ánh sáng, nếu bọn họ làm lộ chân tướng thân phận của hắn, chỉ sợ...
Nghĩ vậy, nhớ đến lúc nãy hắn hưng phấn gào thét trên đường, lúc này không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Tính tình của Phượng Cửu cổ quái ông đã được lãnh giáo qua, thật là nguy hiểm, nguy hiểm thật...
Lúc này, ông hòa hoãn lại nỗi phập phồng trong lòng, liếc nhìn viện trưởng, rồi mới đưa mắt nhìn vào trên người Quan Tập Lẫm vẫn không nói gì ở bên cạnh, vẻ mặt lộ ra nụ cười hỏi thăm: "Tập Lẫm! Phượng Cửu đang ngủ ở bên trong à?"
Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nhìn ông, gật đầu: "Đúng vậy."
"A, như vậy à! Vậy bình thường hắn ngủ bao lâu mới tỉnh dậy?" Lô đạo sư chỉ có mấy canh giờ, nếu Phượng Cửu ngủ trôi qua đi như vậy,...
"Khó nói được.” Hắn lắc đầu, không lên tiếng nữa.
"Vậy thì chờ thôi!" Ông than nhẹ một tiếng, đứng ở bên cạnh viện trưởng, ánh mắt cũng nhìn vào động phủ.
Mọi người ở xung quanh nhìn thấy phó viện cũng đứng chờ ở đó, mỗi người đều có chút há hốc mồm, không phải tới đây gọi Phượng Cửu sao? Sao viện trưởng và phó viện đều không đi phá mở kết giới rồi bảo người khác đi vào gọi hắn ra?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Tinh cũng đi tới bên này, chỉ là khi thấy một màn kỳ lạ này, trong lòng khẽ động, ánh mắt cũng nhìn vào động phủ.
Một canh giờ trôi qua, viện trưởng và phó viện ở bên kia cũng không có động tĩnh gì, hai canh giờ trôi đi, vẫn không có động tĩnh, mọi người bắt đầu dần dần nóng nảy, ồn ào nhỏ giọng bàn luận.
Bỏ thời gian trước kia, lúc này chỉ còn lại chưa đến hai canh giờ, ngay cả phó viện, lúc này cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể ngóng trông Phượng Cửu có thể nhanh lên một chút tỉnh dây tự mình ra khỏi động Phủ.
Quan Tập Lẫm vẫn luôn không lên tiếng lúc này nhìn thấy cũng không sai biệt lắm, vì vậy hắn mới nhìn về phía phó viện, chậm rãi nói: "Phó viện, có chuyện cần ngươi giúp đỡ."