Bởi vì ở nơi xa xôi lại không có phi thuyền, trong vòng ba ngày mà có thể mang lễ vật đến đây chúc mừng thì chuyện đó không thể làm được, bọn họ sai người mang đến cũng chỉ là để bày tỏ thái độ mà thôi, còn bản thân sẽ chọn một ngày khác để đến chúc mừng sau.
Ba ngày sau Phượng Tiêu đăng cơ làm Quốc chủ, dường như cả nước vui mừng phấn khởi, toàn dân cùng chúc mừng, bởi vì Phượng Tiêu vốn và người trung nghĩa lại còn bảo vệ mảnh đất này nhiều năm như vậy, bây giờ ông lên ngôi Quốc chủ thì đương nhiên mọi người sẽ rất đồng tình rồi.
Nhưng ở một thành trấn khác, Mộ Dung Dật Hiên mặc một bộ Nguyệt Nha đứng nhìn tờ cáo thị được dán trên bảng vàng mà không khỏi sững sờ.
Hắn đi rồi, cũng không quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, cũng không muốn nghe ngóng xem cuối cùng cha hắn ra sao, nhưng mấy ngày nay, cho dù là đi đến đâu, tin tức ở trên ở trên tờ cáo thị cũng truyền đi rất nhanh, dù cho hắn không muốn tìm hiểu đến cùng nhưng hắn cũng muốn biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không thể tìm ra chỗ nào sai sót trong cách làm của cả. Dù gì thì cha của hắn cũng không phải là do bọn họ giết, hơn nữa ông ta cũng đã chết rồi, những người khác trong Mộ Dung gia cũng không bị tổn hại gì hết, kết quả như vậy đã nằm ngoài sự dự đoán của hắn rất nhiều rồi. Đương nhiên hắn sẽ không oán hận Phượng gia đã cướp mất vương quốc của Mộ Dung gia nhà hắn lại còn bức chết cha hắn.
Nếu như cha hắn không làm ra những chuyện ngày đó thì Mộ Dung gia có ra nông nỗi như vậy hay không? Những chuyện như vậy nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc không để cho Mộ Dung gia còn sót lại một người nào. Nhưng người của Phượng gia lại không như vậy, về điểm này thì hắn cảm thấy rất cảm kích.
Hoàng triều Phượng Hoàng, đây là một đất nước thuộc về hoàng triều của Phượng gia. Thực ra nó vốn dĩ nên là của nhà bọn họ, nếu như không phải mấy đời Phượng gia bảo vệ nó, thì mảnh đất này đã sớm bị các tiểu quốc khác chiếm mất rồi, người của Phượng gia đã bỏ ra nhiều như vậy nên bọn họ rất xứng đáng có được mọi thứ bây giờ.
“Trở thành công chúa của hoàng triều Phượng Hoàng, không biết sau này nàng ấy có dự định gì?” Hắn lẩm bẩm, trong lòng vẫn không thể quên được nàng.
Có lẽ, chỉ khi không có được thì mới nhớ mãi không quên.
Cùng lúc đó ở trong thành Vân Nguyệt, Phượng Tiêu đang chuyển vào hoàng cung còn Phượng phủ ngày trước sẽ chuyển cho Phượng Cửu, trở thành phủ tư của nàng, ở trong hoàng cung đương nhiên cũng sẽ để cho nàng một cung điện, có điều so với hoàng cung thì dường như nàng lại thích ở Phượng phủ hơn.
Cũng chính vì như vậy nên khiến cho Phượng Tiêu muốn gặp mặt nàng cũng khó. Dù gì thì sau khi xử lý việc nước xong muốn gặp mặt con gái một chút thì lại được báo lại là con gái không có ở trong cung, nghĩ lại thấy buồn.
Không giống với các Quốc chủ khác, cho dù Phượng Tiêu trở thành Quốc chủ của hoàng triều Phượng Hoàng nhưng hậu cung của ông vẫn trống vắng như cũ, thử nghĩ, trước đây trong Phượng phủ ông cũng không thu nhận một người phụ nữ nào thì đương nhiên sau khi trở thành Quốc chủ sẽ không thể nạp một lúc một đám nữ nhân về hậu cung được, huống hồ trong lòng của ông từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người, đó chính là mẹ của con gái ông...
Diêm chủ cũng giống với Phượng Tiêu, sau khi Phượng Tiêu vào làm chủ Đông Cung thì Diêm chủ không sao tìm thấy bóng dáng của Phượng Cửu đâu, mỗi lần đến Phượng phủ tìm nàng thì người trong phủ lại nói chủ tử vào cung rồi, đến cung hỏi thì Phượng Tiêu lại nói con gái ông ở Phượng phủ.
Việc này khiến hắn phải chạy đi chạy lại hai nơi nhưng lại vẫn không tìm thấy dáng người đâu, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy Phượng Cửu xuất hiện, nếu như không phải là biết nàng không thể bỏ đi lúc Phượng Tiêu chưa ổn định được hoàng triều Phượng Hoàng thì thực sự hắn phải nghĩ rằng có phải là nàng đang lặng lẽ chạy trốn hay không?
Còn Phượng Cửu, không một ai biết gần đây nàng đều trốn trong không gian...