Editor: Kiều Tiếu
Lại một lát sau, đạo diễn xoa xoa giữa mày, cạch một tiếng ném tai nghe xuống.
Sau đó, ông ấy duỗi tay vẫy vẫy với phó đạo diễn bên cạnh, túm lấy cổ áo của phó đạo diễn, không còn dáng vẻ hòa ái dễ gần như hồi ban nãy nữa, vẻ mặt táo bạo.
"Cậu tuyển người cho tôi thế này đấy à? Tôi đã nói cho cậu biết nhân vật khiêu vũ này rất quan trọng cơ mà??"
Phó đạo diễn đứng một bên, thực khó xử.
"Đạo diễn, nhà đầu tư là công ty của Cao Nhụy."
Lời vừa nói xong, Sở Chí bang một tiếng, quăng cái loa lên bàn.
Nếu như vừa nãy Sở Chí chỉ có oán giận hai câu, giờ này nghe thấy phó đạo diễn nói như vậy, một cỗ lửa giận chợt tích tụ nơi đáy lòng, bùng lên.
"Tôi không quan tâm là ai đầu tư, nhân vật này tôi muốn một diễn viên thực thụ tới diễn, cậu lại cho tôi xem cái gì thế này? Đổi người!"
Rất nhanh nhà làm phim cũng vào trong, vài người họ đang nghị luận cái gì đó.
Quay chụp bị trì hoãn, vài vị minh tinh, diễn viên cũng quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Từ xa, Nam Tinh đã nghe thấy một tiếng hô rất to.
"Chị Nam Tinh!"
Một thiếu niên sải bước đi về phía Nam Tinh.
Thiếu niên tinh thần phấn chấn, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đẹp cực kỳ.
Nam Tinh liếc mắt một cái đã nhận ra là ai tới.
Người trong nhóm của Nam Vũ, tên là Cảnh Thịnh.
Cảnh Thịnh ngồi xuống bên cạnh Nam Tinh.
"Chị Nam Tinh, em vẫn luôn vào game chờ chị, nhưng đợi mãi cũng không thấy chị có động tĩnh gì a."
Cảnh Thịnh nói chuyện cực kỳ tự nhiên.
Nam Tinh mở miệng.
"Tôi không chơi game."
Cảnh Thịnh nửa tin nửa ngờ.
"Thật hay giả? Nhưng sao kỹ thuật chơi game của chị lại tốt như vậy?"
"Có thể là do thiên phú."
Cảnh Thịnh lặng im.
Lời này hết đường đáp lại. :>
Bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên lều đạo diễn lại bắt đầu ồn ào, thậm chí đạo diễn Sở Chí còn vươn tay ra, chỉ về phía Nam Tinh.
Sau đó, không biết vài người đó lại nói cái gì, ánh mắt của phó đạo diễn liên tục nhìn về phía Nam Tinh.
Rất nhanh, phó đạo diễn đi về phía Nam Tinh.
Trước hết phó đạo diễn có chút do dự, nhưng rồi vẫn mở miệng.
"Nam Tinh đúng không?"
Nam Tinh gật gật đầu.
"Chào ngài, có việc gì sao?"
Phó đạo diễn trả lời luôn.
"Không biết cô có hứng thú quay chụp một tập quảng cáo công ích hay không?"
Nam Tinh ngẩn người,
"Để tôi quay?"
Phó đạo diễn nhịn không được quay đầu nhìn đạo diễn Sở Chí.
Đạo diễn Sở Chí thấy nửa ngày rồi ông ấy vẫn chưa nói rõ ràng, lập tức đi tới.
Lúc Sở Chí nhìn Nam Tinh, hai mắt bừng sáng.
Nam Tinh sờ sờ cái trán,
"Tôi không biết diễn kịch."
Sở Chí vỗ vỗ bả vai của cô.
"Thử một lần, nếu đánh ra mà hiệu quả không tốt, trực tiếp xóa là được."
Cao Nhụy đứng một bên, nhìn móng tay được sơn màu đỏ tươi của mình, hừ nhẹ một tiếng.
"Đạo diễn, tốt nhất là không nên sáng tạo thêm chi tiết nào nữa, như vậy sẽ làm chậm trễ thời gian của chúng ta, hà tất phải làm?"
Sở Chí vừa thấy Cao Nhụy là cơn giận lại trào lên.
Nếu không phải vì cô ta không diễn hẳn hoi thì việc quay chụp sao lại kéo dài, sao ông lại phải nghĩ cách vớt vát tình thế?
Trong lòng cô ta không rõ ư?
Sở Chí thấy bộ dáng của Nam Tinh có vẻ như đang không có chút hứng thú nào.
Ông vội nói.
"Chủ đề lần này là bảo vệ môi trường, là quảng cáo công ích, cho dù cô không có hứng thú gì với việc đóng phim, nhưng bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người dân a. Nếu cô xuất hiện trên màn ảnh, đây cũng coi như là đã cống hiến một phần sức lực cho công tác bảo vệ môi trường rồi."
Câu nào câu nấy, nghe xong có vẻ hợp lý.
Một tay Nam Tinh chống cằm, gật đầu.
"Được rồi, tôi diễn."
Nói xong thì đứng dậy.
"Nhưng mà phải nói trước, nếu hiệu quả không được như ý, đó không phải là lỗi của tôi."
Sở Chí cười ha ha hai tiếng.
"Sẽ không sẽ không, tôi có dự cảm, hiệu quả của lần quảng cáo này sẽ thực tốt."
Nửa giờ sau.
Nam Tinh mặc một chiếc váy dài màu xanh biển xuất hiện trước mặt mọi người.
Mái tóc hơi xoăn được quấn lên cao.
Chuyên viên trang điểm rất thích vết sẹo màu hồng ở dưới khóe mắt cô, thậm chí còn cố ý điểm xuyết cho nó thêm rõ ràng.
Nam Tinh nâng váy chậm rãi đi tới, nháy mắt, tầm mắt của mọi người đồng loạt rơi xuống người cô.
Nam Tinh có thể cảm nhận được những tầm mắt chĩa về phía cô, có đánh giá, có kinh diễm, đủ loại ánh mắt hỗn tạp cạnh nhau.
Nhân viên công tác không hẹn mà đồng loạt tán thưởng.
"Thật là xinh đẹp tới nỗi không thể bắt bẻ a."
"Nghĩ không ra, vì sao cô ấy không chọn trở thành nghệ sĩ mà lại đi làm người đại diện nhỉ?"
"Ông trời cũng quá bất công rồi."
Cao Nhụy vừa thấy cách trang điểm này của Nam Tinh, cô ta nắm chặt túi chườm nước đá, suýt chút nữa bóp cho nó nổ.
Sở Chí mở miệng.
"Được rồi, các tổ chuẩn bị, bắt đầu quay!"
Cao Nhụy tức giận ngồi xuống ghế, chậm chạp không chịu nhích người.
Cô ta mở miệng.
"Đạo diễn, ông xác định để một người ngoài nghề tới tham gia quay chụp? Làm chậm trễ tiến trình thì sao bây giờ?"
Sở Chí duỗi tay, vỗ vỗ bàn, đối với việc Cao Nhụy chất vấn nhiều lần rồi cứ kéo dài tiến độ, đã mất kiên nhẫn lắm rồi.
Một nghệ sĩ được nhét vào mà thôi, muốn dựa vào quảng cáo công ích để tẩy trắng sạch sẽ, sao lắm chuyện như vậy.
"Cao Nhụy, cảnh diễn này không có cô, cô sang bên kia ngồi, được rồi, các nhân viên khác đi vào sân quay chụp đi, chuẩn bị bắt đầu quay."
Một chiếc giá đàn piano hình tam giác được đặt vào sân, cây đàn piano màu đen được đặt lên trên, còn Nam Tinh thì ngồi xuống trước mặt cây đàn.
Sở Chí nâng tay,
"Ok, chuẩn bị, action."
Lời vừa nói xong, màn ảnh nhanh chóng được kéo gần.
Tiếng đàn dễ nghe nhanh chóng vang lên.
Ngoài sân quay chụp đi vào trong, Quyền Tự đi từng bước một, nghe thấy tiếng đàn thì ngẩng đầu nhìn qua.
Phía sau hắn là Tống An An đang đi với cái dáng thất tha thất thểu, vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.
Ô ô ô, không muốn đi theo anh trai xinh đẹp này đâu.
Anh trai xinh đẹp này ghét bỏ cậu nhóc.
Rất nhanh, tiếng đàn gián đoạn.
Sở Chí chĩa vào loa hô một tiếng.
"Cắt!"
Sau đó, Sở Chí nghiêng đầu sang một bên.
"Nam Tinh, cô ngẫm lại, cô đang làm nhiệm vụ bảo vệ địa cầu, là đại ái (*tình yêu to lớn). Lúc diễn tấu cố gắng điều chỉnh biểu tình trên mặt, vẻ mặt phong phú chút, cười một cái."
Nam Tinh gật gật đầu.
Sau đó, một lần quay chụp lại lần nữa bắt đầu.
Năm phút sau.
"Cắt!"
Sở Chí sờ sờ cái trán,
"Nam Tinh, phải cười có cảm tình một chút."
Nam Tinh khẽ nhíu mày.
Cô đã nói là không quay, một hai lại bắt cô quay.
Sở Chí tháo tai nghe xuống đi tới cạnh cây dương cầm, ông mở miệng.
"Cô nghĩ thử xem, nghĩ về những chuyện tốt đẹp trong cuộc đời ấy."
Sở Chí càng giảng giải, sắc mặt của Nam Tinh lại càng thêm mờ mịt.
"Vì sao đánh đàn lại phải nghĩ tới chuyện khác?"
Sở Chí bị câu hỏi của Nam Tinh làm cho mắc kẹt.
"Lúc cô đánh đàn, không nghĩ tới cái gì sao?"
Nam Tinh lên tiếng.
"Ừm."
Sở Chí nhéo nhéo giữa mày.
Sao ông cảm thấy, vấn đề của Nam Tinh nghiêm trọng hơn nhiều so với vấn đề của Cao Nhụy nhở?
Sở Chí về lại lều đạo diễm, cẩn thận ngẫm nghĩ xem bản thân nên khai đạo cho Nam Tinh thế nào.
Nam Tinh nhìn ra xa, nhìn thấy Quyền Tự đang đi vào.
Cô sửng sốt.
Thông qua máy theo dõi, Sở Chí rõ ràng nhìn thấy bộ dáng hờ hững lạnh băng của Nam Tinh bỗng nhiên như được hòa tan.
Rõ ràng không có cười, nhưng ánh kia, tuyệt đối là đã thay đổi.
Sở Chí lập tức mở miệng.
"Chuẩn bị, bắt đầu quay!"
Nghe vậy, Nam Tinh dời tầm mắt về, lại một lần nữa đàn ca khúc.
Tầm mắt của cô buông xuống, nhìn phím đàn đen trắng.
Cùng với tiếng đàn vang lên, cô dần dần nhìn về phím đàn, biểu tình lại lần nữa trở nên hờ hững.