Nam Tình cúi đầu, nghịch chiếc hộp trong tay, giọng hơi khàn:
"Vài ngày nữa, sẽ đến đại hội cổ đông."
Nam Tinh im lặng một lúc, mở lời:
"Chị muốn tham gia tranh cử?"
Nam Tình không hề che giấu, đáp một tiếng:
"Ừm."
Vị trí chủ tịch, nếu tiếp tục giao cho Nam Kiến Quốc, dù cô có giỏi thế nào cũng không thể cứu vãn được.
Nói rồi, Nam Tình ngẩng đầu, vẫy tay gọi Nam Tinh lại gần:
"Lại đây, chị có vài việc cần dặn dò."
Nam Tinh chớp mắt, bước đến.
Khoảng mười phút sau, Nam Tinh rời khỏi phòng bệnh.
Đêm buông xuống.
Trong phòng xép của khách sạn Cảnh Thành, Nam Tinh ngồi trước bàn ăn, uống một ngụm canh sườn rong biển.
Bên cạnh, Quyền Tự cầm một tập tài liệu, đôi tay với khớp xương rõ ràng lật từng trang.
Lật xong toàn bộ, anh nhướng mày:
"Chị em muốn em tiếp tục tạm thay vị trí tổng giám đốc của cô ấy?"
Nam Tinh gật đầu:
"Ừm."
"Cô ấy còn chuyển nhượng 26% cổ phần của mình cho em?"
Nam Tinh lại gật đầu.
Dù không hiểu rõ ý đồ của chị gái, nhưng theo ý chị, cô chỉ cần thay thế vài ngày. Đợi chị ấy hồi phục để tham gia đại hội cổ đông, mọi chuyện hạ màn, cô có thể quay lại Đế Đô.
Ánh mắt Quyền Tự lóe lên tia sáng tối.
Giọng anh trầm thấp:
"Nhà họ Nam các em..."
Anh có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Nam Tinh ngẩng đầu, nhận ra ý tứ trong lời nói của anh:
"Có vấn đề?"
Cô không hiểu rõ những khúc mắc trong công ty, nhưng Quyền Tự thì hiểu.
Quyền Tự cụp mắt, đặt tập tài liệu lên bàn:
"Chị em và ba em giờ đã như nước với lửa?"
Nam Tinh nhìn Quyền Tự, với tay kéo tập hợp đồng lại xem thêm lần nữa:
"Có vấn đề gì sao?"
"Chị em sợ xảy ra bất trắc trước đại hội cổ đông nên đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho em. Nếu có chuyện gì xảy ra, em sẽ thay cô ấy, nắm quyền phát ngôn tuyệt đối tại đại hội."
Nói đến đây, khóe môi Quyền Tự nhếch lên:
"Chị em rất tin tưởng em."
Nam Tinh nhìn tập hợp đồng một lúc, không nói thêm gì.
Sau bữa tối, cô bắt đầu lật xem mọi tư liệu liên quan đến tập đoàn Nam Thị.
Dù chưa từng tham gia quản lý công ty, cô vẫn có thể học.
Chín giờ tối.
Quyền Tự bước vào phòng sách, nhìn thoáng qua.
Nam Tinh cúi đầu, không nói một lời, chỉ có tiếng giấy lật xào xạc.
Cô đọc rất nhanh, chăm chú và tập trung.
Anh dựa vào khung cửa, gương mặt điển trai ẩn hiện dưới ánh đèn, không bước vào quấy rầy.
Một giờ sáng.
Cạch, cánh cửa phòng sách một lần nữa bị anh đẩy ra.
Nam Tinh đang gọi điện cho Trịnh Vinh:
"Tên Carlos đó trước đây hình như có chút gì đó với ba tôi, hãy điều tra kỹ."
Đang nói dở, Nam Tinh thấy Quyền Tự trong bộ đồ ngủ đứng trước mặt, sững lại.
Quyền Tự liếc qua gương mặt cô:
"Gọi xong chưa?"
Nam Tinh dặn dò thêm vài câu, rồi gác máy:
"Ừm, có việc gì sao?"
Nghe xong câu này, anh tức đến mức bật cười:
"Em không nhìn giờ à?"
Vì muốn giữ hòa khí với hai chị em nhà cô, anh đã nhịn rất lâu không bắt người lôi về ngủ.
Đã một giờ sáng.
Cô trông như không có ý định đi ngủ, còn hỏi anh có việc gì.
Nam Tinh nhìn đồng hồ, chớp mắt, đã khuya thế rồi?
Nhưng cô vẫn còn chưa xem xong tài liệu.
"Anh đi ngủ trước đi, em xem xong cái này rồi ngủ."
Quyền Tự không nói gì, chỉ đứng trước bàn nhìn cô.
Một lúc sau.
Nam Tinh lặng lẽ đứng dậy, đặt tài liệu xuống.
"Đi thôi, đi ngủ."
Nói xong, cô kéo tay Quyền Tự, lôi anh về phía phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Không ngờ, vừa đến công ty, Nam Tinh lại gặp Carlos.
Trịnh Vinh đi theo sau Nam Tinh, hóa thân thành trợ lý hoàn hảo, báo cáo tất cả những thông tin bí mật không ai hay biết.
Từ xa, Carlos đứng ở sảnh tầng một, cười nói:
"Ồ, Tổng giám đốc Nam. Không ngờ hôm nay lại gặp cô."
Trịnh Vinh cúi đầu, nói nhỏ vào tai Nam Tinh:
"Hắn đến Tế Thành không phải để mua bán linh kiện xây dựng, mà là để buôn lậu her0in. Hắn đã móc nối với ba cô, muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của tập đoàn Nam Thị để làm nền tảng mở rộng kinh doanh."
Nam Tinh nghe xong, quay đầu nhìn Trịnh Vinh.
Dường như đang xác nhận điều gì đó.
Trịnh Vinh gật đầu:
"Tình báo không sai."
Nam Tinh quay lại, đối mặt với Carlos.
Carlos vẫn kẹp chiếc túi da màu đen trong tay, vuốt tóc bóng mượt, mỉm cười đi về phía cô.
Vừa đi vừa khen:
"Con gái nhà họ Nam, đúng là từng người một đều xuất sắc."
Đến khi đứng trước mặt Nam Tinh, nụ cười của Carlos nhạt đi, giọng mang ý tứ sâu xa:
"Xuất sắc đến mức cưỡi lên đầu ba cô. Một tổng giám đốc dám quản chuyện của chủ tịch, tôi lăn lộn bên ngoài bao năm, chuyện kỳ lạ thế này đúng là lần đầu thấy."
Vừa nói, ba người đã đứng trước cửa thang máy.
Nam Tinh nhìn Carlos, giọng nhàn nhạt:
"Chuyện kỳ lạ thấy nhiều, sẽ quen thôi."
Lời vừa dứt, ding một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Ba người lần lượt bước vào.
Carlos cười nói:
"Cô lợi hại hơn chị gái cô nhiều. Chị cô gặp tôi, lúc nào cũng cười nói vui vẻ.
Còn Tổng giám đốc Nam, ngay cả cười một cái cũng không chịu?"
Câu trước còn châm chọc, câu sau bỗng đổi giọng, khiến người ta không đoán nổi ý tứ.
Nam Tinh vẫy tay với Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh đưa một chiếc cặp cho cô.
Rồi lặng lẽ lùi lại hai bước, có chút đồng cảm nhìn Carlos.
Nam Tinh từ chiếc cặp lấy ra một cái gạt tàn bằng pha lê.
Vừa nhìn đã biết rất nặng, cô cầm một tay, nhìn Carlos:
"Hôm qua lúc anh đến văn phòng, không còn gạt tàn. Vì vậy tôi phải mua một cái mới.
Để tránh nó lại vỡ, tôi đặc biệt chọn loại chắc chắn."
Carlos nhìn cái gạt tàn, rồi lại nhìn Nam Tinh:
"Ồ?"
Hắn cười càng tươi hơn:
"Chị cô vẫn ổn chứ? Lần trước tôi thật sự không may mới làm trán cô ấy bị thương.
Cô yên tâm, sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy nữa.
Hơn nữa, cô xinh đẹp thế này, tôi làm sao nỡ ra tay."
Hắn không những không cảm thấy xấu hổ vì chuyện đập Nam Tình, mà còn tỏ vẻ đắc ý.
Trong lời nói lộ rõ sự thỏa mãn.
Cái ả đáng ghét đó không chỉ cản đường kiếm tiền của hắn, còn dám yêu cầu bồi thường gấp đôi, đúng là đáng đánh!
Nam Tinh lắc lắc cái gạt tàn trong tay:
"Yên tâm, anh xấu như vậy, tôi sẽ không tiếc tay."
Carlos còn chưa kịp phản ứng:
"Cô có ý gì?"
Giây tiếp theo, Nam Tinh lạnh mặt, giơ tay nện cái gạt tàn pha lê vào đầu Carlos.
Cô ra tay rất nặng.
Từ trên giáng xuống, bốp một tiếng.
Trịnh Vinh vội vàng quay đi, không muốn nhìn cảnh máu me kinh dị.
Hừ! Lát nữa ăn mất ngon.
Carlos chỉ kịp phát ra tiếng rên đau đớn, sau đó đầu đầy máu ngã gục ở góc thang máy.