Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Tinh hỏi:
"Rời khỏi Tế Thành là ý gì? Ly hôn? Đi công tác?"

Nam Vũ lắc đầu:
"Chị cả không nói rõ, vội vàng cúp máy."

Phản ứng đầu tiên của Nam Tinh khi nghe được điều này là Tây Nguyên đã khôi phục trí nhớ.
Cô cúi mắt.

Lần trước, ba đột nhiên muốn bán công ty đồ ăn vặt Xảo Xảo.
Chị cả nhập viện, lần này Tây Nguyên lại rời khỏi Tế Thành.
Cảm giác gần đây trong nhà không được yên ổn.

Vì 5% cổ phần kia, cô phải quay về xem thế nào.
Để tránh việc ba bán công ty mà cô không hề hay biết.

Chẳng mấy chốc, Ninh Đào bước ra từ phòng trang điểm, chuẩn bị quay phim tại hiện trường.
Điều khiến Nam Tinh bất ngờ là Liễu Huyên Nhu vẫn chưa hoàn thành cảnh quay.

Liễu Huyên Nhu mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trên đầu đeo trang sức, từ xa bước tới.
Hai người chạm mặt, Liễu huyên Nhu sửng sốt.

Cô ta nắm chặt lấy váy mình.
Nam Tinh liếc cô ta một cái, nhanh chóng dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Liễu Huyên Nhu cắn môi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, từng bước tiến đến trước mặt Nam Tinh, lên tiếng:
"Nam Tinh, chúc mừng cô, được đề cử giải Người đại diện kim bài."

Nam Tinh không ngờ cô ta chủ động đến nói chuyện.
Cô đáp lại một tiếng:
"Cảm ơn."

Nói xong, Liễu Huyên Nhu không biết nghĩ đến điều gì, cúi đầu nói:
"Chuyện xảy ra hôm tiệc đó, tôi không cố ý. Hy vọng nó không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và thiếu gia."

Nam Tinh lắc đầu:
"Không sao, vốn dĩ cũng chẳng liên quan đến cô."

Liễu Huyên Nhu không ngờ Nam Tinh dễ dàng bỏ qua như vậy. Cô ta còn chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, giờ thì nuốt hết vào bụng.

Cô ta cúi đầu cười:
"Cô, cô từng có hôn ước với Chu Mặc?"

Cô bất ngờ nhắc đến chuyện này, Nam Tinh nhìn cô ta mấy lần, đáp:
"Ừm."

Liễu Huyên Nhu cười mà có chút thê lương:
"Tôi và anh ấy đã chia tay rồi."

Nói đến đây, mắt cô ta đã đỏ hoe.

Nếu là người khác, chắc hẳn đã an ủi cô ta.
Nhưng không may, cô ta gặp phải Nam Tinh không hiểu lòng người.

Nam Tinh nhìn cô ta:
"Vậy thì sao?"

Cô khó hiểu không biết tại sao Liễu Huyên Nhu lại nói điều này với mình.
Liễu Huyên Nhu cố kìm nước mắt, lắc đầu:
"Chỉ là, có chút cảm thán. Mẹ anh ấy không thích tôi, rất nhiều người cũng không thích tôi. Dường như việc tôi làm bạn gái anh ấy là trèo cao."

Ai cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, chẳng ai chịu đựng được điều đó.

Nam Tinh nhìn dáng vẻ yếu đuối của Liễu Huyên Nhu, không chút động lòng.

Theo như kịch bản gốc, tất cả những điều Liễu Huyên Nhu đang chịu giờ đây, trước kia là do Nam Tinh gánh thay cô ta.

Nam Tinh ngày xưa, là một thế thân chịu mọi tổn thương thay Liễu Huyên Nhu, cuối cùng mang tiếng ác độc.
Còn Liễu Huyên Nhu thì chỉ việc hưởng trái ngọt, lại còn được tiếng là kiên cường, thông minh, chung thủy.

Bây giờ, mọi thứ quay về đúng vị trí.
Cô không làm thế thân nữa, Liễu Huyên Nhu tự mình gánh chịu những gì đáng lẽ thuộc về cô ta.

Nhìn kỹ lại, cô ta cũng không làm tốt hơn Nam Tinh ngày xưa.

Ánh mắt Nam Tinh rời khỏi người Liễu Huyên Nhu.
Liễu Huyên Nhu cảm nhận được sự lạnh nhạt của Nam Tinh, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói:
"Nam Tinh, chúng ta có thể làm bạn không?"

Liễu Huyên Nhu nghĩ rằng cô ta và Chu Mặc đã chia tay, hiểu lầm trong buổi tiệc cũng được giải thích rõ.
Mọi chuyện giữa cô ta và Nam Tinh đã rõ ràng.
Chỉ cần một người chủ động, hai người có thể trở thành bạn bè.

Thế nhưng, câu trả lời của Nam Tinh là:
"Không thể."

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Liễu Huyên Nhu cứng đờ.
Mắt cô ta lại đỏ lên, có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi:
"Tại, tại sao?"

"Không tại sao, chỉ là tôi không muốn."

Liễu Huyên Nhu nghĩ rằng Nam Tinh chắc hẳn đã hiểu lầm điều gì, cô ta hoảng loạn lắc đầu:
"Tôi, tôi không có ý định lợi dụng cô.
Chẳng lẽ cô vẫn để bụng chuyện xảy ra hôm tiệc sinh nhật sao?"

Nam Tinh trả lời dứt khoát:
"Không."

Nói rồi, cô lùi sang một bên.

Ánh mắt Liễu Huyên Nhu tối lại:
"Được, tôi biết rồi."

Cô nghĩ rằng họ có thể trở thành bạn.

Buổi quay phim cả chiều kết thúc.

Nam Tinh chuẩn bị rời khỏi đoàn phim, thì gặp Đổng Tuyết Nhi.

Đổng Tuyết Nhi khoác tay Liễu Huyên Nhu, giọng điệu chế giễu:
"Huyên Nhu, cậu buồn gì chứ. Người ta không muốn làm bạn với cậu, chúng ta cũng chẳng thèm trèo cao."

Nam Tinh dừng bước, quay đầu nhìn hai người.

Liễu Huyên Nhu có chút hoảng loạn, không ngờ Đổng Tuyết Nhi dám thẳng thắn khiêu khích Nam Tinh.
"Nam Tinh, cô đừng hiểu lầm, Tuyết Nhi thẳng tính chứ không có ý đó đâu."

Đổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Nam Tinh, mang theo sự khiêu khích:
"Tôi đúng là có ý đó đấy, Nam Tinh, tôi không thích cô."

Từ lần đầu gặp Nam Tinh, cô ta đã không thích người này.
Sau buổi tiệc sinh nhật hôm đó, càng ghét cay ghét đắng.

Nam Tinh trầm ngâm một lát, khẽ lẩm bẩm:
"Đổng Tuyết Nhi."

Cô cuối cùng cũng nghĩ đến nhân vật phụ không đáng chú ý này.

Đổng Tuyết Nhi thích Quyền Tự.
Cô nhớ mang máng, trong tiểu thuyết, cuối cùng cô ta suýt trở thành vị hôn thê của Quyền Tự.

Nhưng đáng tiếc, Quyền Tự đã chết.

Nam Tinh lên tiếng:
"Người nhà họ Đổng các cô có phải đều không biết xấu hổ, cứ dính lấy tôi để gây chú ý?"

Lời vừa dứt, Đổng Tuyết Nhi nổi giận:
"Cô có ý gì?! Cô nói ai đó!"

Nam Tinh nhìn thẳng cô ta:
"Tôi nói cô, và cả vị kia nhà họ Đổng của cô Đổng Lãng."

"Cô dựa vào đâu mà nói em trai tôi như vậy?"

"Em trai cô là hạng người gì, chẳng lẽ cô không rõ?"

Đổng Tuyết Nhi tức đến phát run:
"Nam Tinh! Tôi phải xé nát miệng cô!"

Vừa nói, cô ta giơ tay định lao vào Nam Tinh.
Nhưng còn chưa kịp chạm đến, đã bị Nam Vũ bất ngờ xuất hiện cản lại.

Nam Vũ nắm chặt tay Đổng Tuyết Nhi, nhíu mày.
Người này là ai? Sao lại phát điên trước cổng đoàn phim?

Đổng Tuyết Nhi nhìn Nam Vũ, rồi nhìn sang Nam Tinh đứng sau lưng cậu.

Cô ta cười lạnh:
"Sao? Hai chị em các người định bắt nạt tôi à? Dựa vào danh tiếng lớn, nghĩ rằng người hâm mộ sẽ đứng về phía các người sao?"

Nam Tinh cúi đầu chỉnh lại mũ:
"Đổng Tuyết Nhi, đừng mặt dày như thế. Tôi và cô không thân. Nếu còn dám gây sự, đừng trách tôi không khách sáo."

Người này đúng là có vấn đề, lần nào gặp cũng gây sự.

Nói xong, như nhớ ra điều gì, Nam Tinh tiếp:
"À, đúng rồi, lời này cô tốt nhất cũng nói lại với em trai mình.
Danh tiếng của anh ta mà còn tiếp tục đi xuống thì e là không còn chỗ đứng ở trường nữa."

Ninh Đào núp sau lưng Nam Vũ, che miệng cười trộm.
Mỗi lần nhìn Nam Tinh đáp trả người khác, cô đều thấy thật sảng khoái.

Càng nhìn càng thích thú.

Ninh Đào vừa che miệng cười, vừa gật đầu với Nam Tinh, thì thầm:
"Đúng! Cái tên Đổng Lãng đó suốt ngày bắt nạt Minh Nguyệt. Nhìn là biết kẻ cặn bã."

Ánh mắt Nam Tinh dừng lại trên người Ninh Đào:
"Cậu quen Đổng Minh Nguyệt?"

Ninh Đào chớp mắt:
"Quen chứ, cậu ấy là bạn cùng phòng của chúng ta mà. Đứng đầu khoa Đạo diễn thi vào, đương nhiên phải biết rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK