Người nắm giữ vận mệnh của nhà họ Quyền, không phải là chủ tịch hiện giờ của Quyền gia, mà chính là người đàn ông trước mặt này.
Khi lần đầu tiên gặp Quyền Tự, anh ta cũng chỉ mới hơn mười tuổi.
Khi đó, ông cụ Quyền tuổi cao, bị tái phát bệnh tim, phải nhập viện và hôn mê bất tỉnh.
Cổ đông của Quyền gia liên kết với nhau, định cướp quyền, nhân cơ hội muốn đẩy nhà họ Quyền ra ngoài, để thâu tóm.
Thương trường là chiến trường, kẻ yếu thì bị ăn thịt, chẳng có chút tình cảm nào.
Ông cụ Quyền già yếu, mất con trai từ sớm, hai cháu nội thì còn quá nhỏ, lông cánh chưa đủ cứng cáp. Cây đổ thì khỉ cũng chạy, đây chính là thời cơ tốt nhất để thâu tóm.
Các cổ đông liên minh với những doanh nhân tiếng tăm ở Đế Đô, định chung tay chiếm lấy Quyền thị.
Ai cũng tưởng mọi chuyện đã định, nhà họ Quyền không còn đường xoay chuyển.
Ấy thế mà, chính người đàn ông này – Quyền Tự, khi ấy còn là một thiếu niên hơn mười tuổi, với thân hình gầy yếu, đã ngồi ở đầu bàn hội nghị, thản nhiên vung ra một chồng tài liệu, ép những cổ đông lớn hơn mình vài chục tuổi phải phun máu, có người thậm chí nhảy lầu. Vậy mà anh ta vẫn thản nhiên, vừa như chế giễu, vừa như khinh thường.
Quyền Tự đè bẹp đám cổ đông đáng tuổi cha chú, khiến họ không dám thốt lên một lời, từng bước một đẩy Quyền Nhung lên làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị của Quyền thị.
Thủ đoạn và sự thâm trầm của anh ta khiến đám cổ đông e dè cho đến tận bây giờ.
Không thể không thừa nhận, Quyền Nhung quả thực rất có năng khiếu kinh doanh.
Dù mạnh tay nhưng giữ chữ tín, gần mười năm qua, dưới sự quản lý của anh ta, tập đoàn Quyền thị ngày càng phát triển.
Các tập đoàn có tiếng ở Đế Đô không ngừng đổi ngôi trong mười năm qua, nhưng mọi người dần quên đi những gì đã xảy ra mười năm trước, chỉ nhớ rằng Quyền Nhung nắm giữ Quyền thị khi còn rất trẻ, mà hoàn toàn quên đi người đằng sau đứng đẩy bánh xe, chính là cậu thiếu niên bệnh tật bị lãng quên này.
Mọi người quên, nhưng Đổng Minh Trác thì không.
Vì ngày hôm đó, ông ta có mặt ở đó.
Ông ta không biết thiếu niên yếu ớt khi đó làm thế nào mà làm được.
Nhưng kết quả là, vì anh ta, vận mệnh của nhà họ Quyền đã thay đổi.
Mọi người e dè Quyền Nhung, nhưng ông ta càng e dè Quyền Tự.
Thiếu niên mười mấy tuổi không nhìn thấu được, giờ đây lại càng không nhìn thấu.
Quyền Tự nhìn về phía Đổng Minh Trác, bất ngờ lên tiếng:
"Tôi nên gọi ông một tiếng, chú Đổng?"
Đổng Minh Trác sững sờ:
"Quyền tiên sinh, tôi không dám nhận."
Quyền Tự hạ mi mắt, liếc nhìn đôi tay xương xẩu rõ ràng của mình.
"Vậy thì, Đổng tổng?"
Đổng Minh Trác bật cười ha hả:
"Quyền tiên sinh, hôm nay ngài đến đây, không phải là để đặc biệt tranh luận cách xưng hô với tôi chứ?"
Trong lời nói mang theo chút dò xét.
Vừa nói, cả nhóm người bước vào phòng khách và ngồi xuống.
Quyền Tự dựa vào ghế, hạ thấp mắt:
"Đổng tổng, sao không thấy con trai ông?"
Đổng Minh Trác lộ vẻ suy tư.
Ông ta nhất thời không hiểu được Quyền Tự đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì.
Bên cạnh, Đổng phu nhân tuy không nhìn thấu Quyền Tự, nhưng bà ta có thể hiểu chồng mình.
Mặc dù trong mắt bà ta, Quyền Tự chỉ là một kẻ bệnh tật sống dựa vào nhà họ Quyền.
Nhưng thái độ của chồng bà ta đối với Quyền Tự hoàn toàn không phải qua loa đối phó.
Điều này đã nói lên rất nhiều điều.
Đặc biệt, khi gặp trực tiếp Quyền Tự, bà ta càng nhận ra anh không phải như lời đồn đại.
Đổng phu nhân đứng dậy, mỉm cười nói:
"Tiểu Lãng hôm qua bị thương nhẹ, đang nghỉ ngơi."
Nói xong, bà ta quay sang quản gia:
"Mau, mời Tiểu Lãng xuống."
"Dạ, thưa phu nhân."
Sau khi phân phó xong, Đổng phu nhân lên tiếng:
"Quyền tiên sinh, ngài quen biết Tiểu Lãng?"
Quyền Tự hạ mắt, không trả lời.
Bầu không khí trở nên yên lặng.
Đổng Minh Trác trầm tư.
Chẳng lẽ không phải quen biết Đổng Lãng, mà là quen biết Thần Hi?
Con trai con gái của ông ta cũng không ít.
Đổng Minh Trác lên tiếng gọi người hầu:
"Thần Hi đâu?"
"Ở trên phòng."
"Bảo nó xuống đây."
"Vâng."
Người hầu vội vàng đi lên lầu.
Trên lầu, Nam Tinh xử lý xong công việc, định rời đi.
Cô đi qua cầu thang phía sau để tránh phòng khách.
Nhưng dù đi đường vòng thế nào thì cửa lớn cũng chỉ có một.
Đổng Thần Hi đưa Nam Tinh vào, giờ lại dẫn thêm vài người chuẩn bị rời đi. Lần này, Đổng Minh Nguyệt cũng đi theo ra ngoài.
Nam Tinh đội mũ lưỡi trai, từng bước đi về phía sân trước.
Đường đi rất yên tĩnh.
Ánh mắt Đổng Thần Hi liên tục quét qua người Nam Tinh.
Cuối cùng, khi gần ra tới cửa, cậu ta bất ngờ chặn trước mặt cô.
Nam Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Đổng Thần Hi nở nụ cười rạng rỡ:
“Người đại diện Nam, hôm nay dù thế nào cũng coi như tôi đã giúp cô.”
Nam Tinh chờ cậu ta nói tiếp.
Đổng Thần Hi mở lời:
“Mời tôi ăn bữa cơm coi như cảm ơn, vậy là chúng ta hòa nhau.”
Nam Tinh khẽ kéo vành mũ, nhìn cậu ta một cái:
“Một bữa cơm bao nhiêu tiền?”
Đổng Thần Hi tưởng cô tiếc tiền, liền cười nói:
“Mời khách là tấm lòng, cô muốn bỏ ra bao nhiêu cũng được, ăn đồ ăn nhanh tôi cũng không chê.”
Nam Tinh lấy ví ra:
“Một ngàn có đủ không? Tôi đưa tiền, anh tự đi ăn nhé.”
Đổng Thần Hi ngớ người.
Nhìn Nam Tinh rút một ngàn đồng đưa trước mặt, cậu ta chỉ cười bất đắc dĩ:
“Nam Tinh, tôi không thiếu tiền. Mời khách là thể hiện tấm lòng của cô.”
Nam Tinh liếc cậu ta một cái, lại cất tờ tiền vào.
Đầu óc có bệnh, không cần thì thôi.
Đổng Thần Hi thấy Nam Tinh không nói gì, bỗng nhiên hỏi:
“Nam Tinh, tôi có phù hợp với tiêu chuẩn ký hợp đồng của cô không?”
Câu hỏi vừa dứt, Nam Tinh khựng lại, nhướng mày nhìn cậu ta.
Hình tượng cũng ổn, sáng sủa tích cực, khá thu hút con gái.
“Anh muốn tôi ký hợp đồng với anh?”
Đổng Thần Hi nhún vai:
“Trước đây không nghĩ tới chuyện làm nghệ sĩ, nhưng sau khi thấy Minh Nguyệt, tôi cảm thấy làm nghệ sĩ cũng không phải không thể. Sao, tôi có phù hợp không?”
“Vừa đủ điểm.”
Nam Tinh cúi đầu nhìn tay mình.
Muỗi dù nhỏ vẫn là miếng thịt.
Nếu ký hợp đồng một hai năm để kiếm tiền nhanh thì chắc cũng được.
Nghĩ vậy, cô nhìn Đổng Thần Hi thêm một lúc.
Bị Nam Tinh chăm chú quan sát, Đổng Thần Hi cười càng tươi, tiến lại gần hơn:
“Mời người đại diện Nam nhìn kỹ một chút, xem tôi phù hợp với con đường phát triển nào.”
Vừa nói, từ cửa vang lên một tiếng tặc lưỡi.
Tống Cảnh Hiên bước xuống từ một chiếc xe, anh ta mặc đồ thể thao và đeo kính râm.
Ánh mắt đầy ý tứ nhìn Nam Tinh:
“Cô bạn nhỏ, thật là trùng hợp, lại gặp nhau ở đây.”
Vừa nói, anh ta vừa quan sát Đổng Thần Hi.
Lời vừa dứt, người hầu vội chạy tới, thở hổn hển:
“Thần Hi thiếu gia, cuối cùng cũng tìm được cậu. Lão gia đang gọi cậu đấy.”
Lời vừa dứt, Tống Cảnh Hiên bước vào từ bên ngoài:
“Ồ, trùng hợp thật? Cô bạn nhỏ, đi đi, chúng ta cùng vào.”
Nam Tinh khó hiểu:
“Chú đến làm gì?”
Tống Cảnh Hiên giơ tập tài liệu trong tay lên:
“Đi đưa đồ thôi.”
Nói xong, anh ta đẩy Nam Tinh đi vào trong.
Nam Tinh thắc mắc:
“Chú đưa đồ, tôi vào làm gì?”
Tống Cảnh Hiên hơi bất ngờ nhìn cô:
“Hóa ra cậu ta đến đây không nói gì với cháu à.”
“Hả?”
Còn đang nghi hoặc, cô đã bị Tống Cảnh Hiên dẫn đi qua khóm hoa lớn vào sân trước phòng khách.
Vừa đến gần, họ đã thấy vệ sĩ đứng trước cửa và chiếc xe đỗ bên cạnh khóm hoa.
_______
Năm mới tặng mọi người thêm 5c.
Chúc mọi người năm mới vui vẻ:))