Nam Tinh bước vào sảnh lớn tầng một.
Vừa thấy cô đi vào, cô nhân viên lễ tân liền nhận ra ngay.
Mắt lễ tân sáng lên, cười nói:
"Nam Tinh tiểu thư, tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Nam Tinh ngẩn người, sau đó đáp:
"Tôi tìm Quyền Tự."
Nghe vậy, lễ tân hơi khựng lại:
"Xin hỏi cô có hẹn trước không? Nếu không có hẹn, rất tiếc tôi không thể để cô vào."
Vừa nói, lễ tân vừa lén đánh giá Nam Tinh.
Nhìn xong, không khỏi thầm cảm thán: Người thật còn đẹp hơn cả trên mạng.
Nam Tinh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Quyền Tự.
Trong lúc chờ đợi, cô lại một lần nữa nhìn thấy Jill.
Jill mặc một bộ vest, đang bước vào tập đoàn Quyền Thị cùng một quản lý bộ phận.
Nam Tinh kéo thấp vành mũ, hơi nghiêng mặt sang một bên.
Jill và quản lý bộ phận nhanh chóng lên thang máy rời đi.
Lễ tân cố gắng kìm chế ánh mắt đánh giá, trong mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ và thán phục.
Nếu mình có thể đẹp như cô ấy thì tốt biết mấy?
Càng nhìn, ánh mắt càng không tự chủ được mà dán chặt vào khuôn mặt Nam Tinh.
Nam Tinh ngước mắt lên, ánh nhìn chạm phải ánh mắt của lễ tân.
Cô hơi ngẩn ra.
Cô lễ tân cũng giật mình, vội vàng nói:
"À, ờ... Cô còn cần tôi giúp gì nữa không?"
Nam Tinh gật đầu:
"Hai người vừa vào thang máy là ai vậy?"
Lễ tân liếc nhìn về phía thang máy, sau đó trả lời:
"À, một người là quản lý bộ phận marketing. Còn người kia, có lẽ là nhà đầu tư, tôi cũng không rõ."
Nghe xong, Nam Tinh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Không lâu sau, tiếng "đing" vang lên, thang máy mở ra.
Quyền Tự bước ra từ thang máy.
Từ xa, anh đã cất tiếng gọi:
"Tiểu Hoa."
Nam Tinh quay đầu nhìn, hơi ngẩn người.
Anh mặc một bộ vest đen, cổ áo hơi mở, đôi mắt xám nhạt nhìn về phía cô, vẻ bực bội và khó chịu trên khuôn mặt đã tan biến.
Khiến anh trông càng đẹp trai và cao quý.
Cô lễ tân cũng ngây người.
Nhị thiếu gia nhà họ Quyền quả thật là yêu nghiệt.
Sáng sớm nay khi anh đến, xung quanh đông người hộ tống, vệ sĩ bảo vệ, cô chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thấy rõ mặt, chỉ nghe nói nhị thiếu gia sức khỏe không tốt.
Giờ thì sức khỏe đã khá hơn, bắt đầu vào công ty làm việc.
Quyền Tự bước đến trước mặt Nam Tinh, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại gần:
"Tiểu Hoa, anh có đẹp không?"
Nam Tinh gật đầu:
"Ừm, đẹp."
Vừa nói, ánh mắt cô liếc qua vết đỏ dị ứng trên xương quai xanh của anh, liền đưa tay che lại.
Quyền Tự nhếch môi cười, hoàn toàn không bận tâm mình đang ở sảnh lớn tầng một, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Cô lễ tân không khỏi kinh ngạc.
Quyền Tự làm việc luôn phóng khoáng, chẳng kiêng nể gì.
Điều này khiến trợ lý Bạch Vũ gặp khó xử.
Bạch Vũ khẽ ho một tiếng:
"Nam Tinh tiểu thư, chúng ta nên lên tầng trước. Quyền tổng đang chờ thiếu gia dự họp."
Thiếu gia quen làm theo ý mình, rõ ràng là đang họp, nhưng vừa nhận được tin nhắn của Nam Tinh tiểu thư liền tự ý xuống dưới, hoàn toàn phớt lờ Quyền tổng.
Khi thiếu gia rời đi, Bạch Vũ trông thấy mặt Quyền tổng đã đen lại.
Nhưng Quyền Tự vẫn không thèm để ý.
Bạch Vũ thông minh, không gọi Quyền Tự mà gọi Nam Tinh.
Quả nhiên, Nam Tinh vừa nghe đã nói:
"Ừ, được thôi."
Nói xong, cô kéo Quyền Tự đi về phía thang máy.
Trước khi rời đi, Quyền Tự liếc nhìn Bạch Vũ.
Bạch Vũ khựng lại một chút, nhìn thẳng phía trước, im lặng đi theo Nam Tinh vào thang máy.
Cô lễ tân ngơ ngác nhìn rất lâu.
Họ... họ là một cặp sao??
Đến khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy vẫn chưa hoàn hồn.
Trong thang máy, hơn nửa người Quyền Tự dựa vào Nam Tinh, trông như một người ốm yếu.
Nam Tinh lặng lẽ nhìn camera trong thang máy, sau đó kéo thấp vành mũ, che mặt.
Bạch Vũ đứng im trong góc, như một trợ lý vô hình.
Tiếng "đing" vang lên, thang máy dừng lại.
Nam Tinh kéo tay Quyền Tự bước ra ngoài.
Ban đầu định tránh camera trong thang máy, không ngờ vừa bước ra, mười mấy người của bộ phận thư ký đồng loạt đứng lên.
Hai bên nhìn nhau trân trối, đều ngẩn người.
Bước chân Nam Tinh khựng lại.
Bạch Vũ lên tiếng giải vây:
"Nam Tinh tiểu thư, văn phòng ở bên này, mời cô."
Nói xong, anh ta dẫn đường, Nam Tinh kéo Quyền Tự bước qua ánh nhìn của mười mấy người, cuối cùng cũng vào văn phòng.
Vừa vào không lâu, Quyền Nhung đến.
Khi Quyền Nhung tới, Nam Tinh đang bôi thuốc cho Quyền Tự.
Quyền Tự ngồi trên sofa, cổ áo hơi mở.
Nam Tinh vừa bôi vừa nói:
"Em không phải lúc nào cũng rảnh qua đây, sau này anh tự làm đi."
Quyền Tự hơi giật mình, không nói gì.
Đang bôi thuốc, cánh cửa văn phòng đột nhiên mở ra.
Quyền Nhung ngồi trên xe lăn, được trợ lý đẩy vào.
Thấy hai người trên sofa, sắc mặt anh ta lạnh lùng:
"Em nhàn nhã quá nhỉ."
Tay Nam Tinh khựng lại, bôi gần xong rồi, cô vặn nắp chai thuốc, ngồi dịch sang một bên.
Quyền Tự ngẩng đầu, liếc nhìn:
"Có việc gì?"
Quyền Nhung giơ tay, ra hiệu cho trợ lý.
Trợ lý đặt một xấp tài liệu lên bàn làm việc, rồi nói:
"Quyền tiên sinh, đây là một số tài liệu của các dự án, mời ngài xem qua."
Quyền Tự liếc qua đống tài liệu, không nói gì.
Ánh mắt Quyền Nhung lướt qua Nam Tinh, trầm giọng nói:
"Quyền Tự, đã quyết định vào công ty thì phải xử lý công việc cho tốt. Nếu quá đắm chìm vào tình cảm, sẽ khó làm mọi người nể phục."
Nam Tinh cầm chai thuốc, nghe lời Quyền Nhung, cảm thấy rất có lý, liền gật đầu đồng tình.
Cô tập trung xử lý công việc, thường sẽ không liên lạc với Quyền Tự, tránh làm ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc.
Thấy cô gật đầu, Quyền Nhung rất hài lòng.
Cô đúng là người biết rõ giới hạn.
Tuy nhiên, Quyền Tự lại không hài lòng.
Tiểu Hoa nhà anh lại đồng tình với suy nghĩ của anh trai, quan điểm hai người còn hợp nhau như thế.
Anh tiến lại gần Nam Tinh, giả vờ thắc mắc:
"Tiểu Hoa thấy, anh ấy nói đúng sao?"
Nam Tinh chớp mắt:
"Khi làm việc, vẫn nên bớt cảm xúc cá nhân."
Cô nói thật lòng.
Quyền Tự trầm giọng:
"Lúc anh không ở đây, Tiểu Hoa sẽ quên anh, không nhớ gì đến anh nữa?"
Nam Tinh ngẩn ra, chớp mắt vài lần, im lặng.
Khi cô tập trung làm việc, quả thật rất ít khi nghĩ đến anh.
Quyền Tự nhìn phản ứng của Nam Tinh là biết mình nói đúng.
Sắc mặt anh trầm xuống, quay sang nhìn Quyền Nhung, giọng lạnh nhạt:
"Một người độc thân như anh không chỉ đến dạy em làm việc, mà còn dạy cô ấy làm việc sao?"
Quyền Nhung cười lạnh:
"Không giữ được lòng phụ nữ, trách ai được?"
Đôi mắt xám nhạt của Quyền Tự hơi động:
"Lời này, chắc đang nói về chính mình nhỉ."
Hai anh em đột nhiên bắt đầu công kích nhau, không hiểu vì sao lại đối đầu như vậy.