Editor: Kiều Tiếu
Nam Tình nhìn người bước vào, có phần kinh ngạc.
"Quyền Tự tiên sinh? Sao anh lại tới đây?"
Nam Tình vừa mở miệng, vẻ mặt của Nam Kiến Quốc và Nam Kiến Quyên đồng loạt thay đổi.
Họ Quyền?
Quyền gia của đế đô.
Nam gia lão gia tử nhìn người đàn ông trước mặt.
Tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng tư thế và khí độ này không giống kiểu người dễ đối phó.
Từ khi nào Tế Thành xuất hiện một nhân vật như vậy?
Nam Kiến Quốc giấu đi vẻ mặt khó chịu trước đó, trên mặt treo lên nụ cười, đi tới vươn tay, thân thiện chào hỏi.
"Hóa ra là Quyền Tự tiên sinh, tôi là chủ tịch tập đoàn Nam thị, Nam Kiến Quốc. Hân hạnh, hân hạnh."
Quyền Tự rũ mí mắt xuống.
Bạch Vũ đi lên chặn lại dáng vẻ thân thiện của Nam Kiến Quốc, cười nói.
"Nam tiên sinh, xin lỗi. Thiếu gia nhà tôi thân thể không tốt, bác sĩ dặn cần tận lực tránh tiếp xúc với người khác."
Nam Kiến Quốc lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Quyền Tự của Quyền gia đế đô, thân thể ma ốm sớm không phải là bí mật gì.
Có thói quen không giống người bình thường, cũng có thể lý giải.
Nam Vũ chứng kiến một màn này, bĩu môi kéo vành mũ xuống, quay sang một bên, móc điện thoại ra chơi trò chơi.
Gì mà tránh tiếp xúc với người khác, lúc trước ở nhà hát Bách Hoa, người này túm chặt Nam Tinh không chịu buông tay đâu có thấy hắn có chỗ nào không thoải mái cơ chứ.
Giọng nói của Quyền Tự hơi hòa hoãn.
"Thật cao hứng khi được gặp ông, Nam tiên sinh."
Ý cười trên mặt Nam Kiến Quốc lan rộng.
"Quyền tiên sinh, mời ngồi, mời ngồi."
Hàn huyên vài câu, đề tài trò chuyện chợt chuyển sang việc tập đoàn tài chính Quyền thị muốn xây dựng khu nghỉ phép ở ngoại ô Tế Thành.
Phần lớn là Nam Kiến Quốc và Nam Kiến Quyên nói, ngẫu nhiên thì hỏi Quyền Tự, hắn chỉ đáp lại đúng một câu.
Nhưng nhìn chung thì vẫn là bộ dáng thực dễ nói chuyện.
Chỉ là bộ dáng thực dễ nói chuyện này, sau khi thấy Nam Tinh cầm điện thoại rời đi thì bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nam Tinh đã rời đi ba phút.
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Rời đi được năm phút rồi, chậm chạp không thấy cô, ý cười trên đuôi mắt của hắn dần tan đi, lây dính cảm xúc không kiên nhẫn.
Thậm chí khi hỏi tới hắn, cũng không thấy hắn có ý định trả lời.
Cứ như vậy, tiếng trò chuyện trong phòng chợt im bặt.
Bạch Vũ khụ một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở.
Quyền Tự nhấc mí mắt lên, liếc mắt một cái, con ngươi màu xám nhạt không thể hiện cảm xúc gì.
Nam Vũ đang chơi trò chơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng chậc một tiếng.
Người này quả nhiên thực biết đổi sắc mặt, khi Nam Tinh ở đây thì là vẻ mặt này, Nam Tinh đi rồi thì là vẻ mặt khác.
Nam Kiến Quyên sửa lại bộ dáng nghiến răng nghiến lợi khi đối phó với Nam Tình, bà ta cười nói.
"Quyền tiên sinh đã kết hôn chưa?"
Nhắc tới việc này, thanh âm của Quyền Tự trầm thấp.
"Chưa."
Nói xong, hắn dừng một chút, như thể nhớ tới cái gì, hỏi.
"Nhớ rõ Nam chủ tịch có hai người con gái, đều kết hôn cả rồi?"
Nam Kiến Quốc gật gật đầu.
"Con gái lớn Nam Tình đã kết hôn, con gái thứ Nam Tinh cũng đã có vị hôn phu, người đó là Chu Mạc của tập đoàn Chu thị."
Cánh môi Quyền Tự mỉm cười, rũ mắt che khuất đi tầm nhìn, không nhanh không chậm đáp lại.
"Người đó xác thật tuấn tú lịch sự."
Nam Kiến Quốc ha ha nở nụ cười.
Khó có dịp mấy người con gái không nên thân của ông làm ra được một chuyện khiến ông hài lòng.
"Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, kẻ làm ba như tôi chỉ có thể thành toàn."
Lông mi đen dài của Quyền Tự rung rung mấy cái, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Ồ, phải không?"
Vẻ mặt Nam Kiến Quốc bất đắc dĩ.
"Lầu đầu con gái thứ của tôi gặp Chu Mạc là vào mấy tháng trước, hai đứa vừa gặp đã coi trọng lẫn nhau."
Mẹ Nam ngồi bên cạnh cũng tiếp lời.
"Nghe nói Tiểu Tinh từng giúp đỡ Chu Mạc, hai người thường xuyên qua lại nên cứ thế quen thuộc. Tiểu Tinh còn gấp không ít ngôi sao đưa tặng hắn, Tiểu Mạc cũng nhận, tiến triển của hai đứa coi như không tồi."
Quyền Tự dựa lưng vào ghế, như suy tư gì.
"Tặng ngôi sao? Điều này quả thật tôi đây không biết."
Hắn vân vê ngón tay một chút, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cứ nói chuyện như vậy, cuối cùng Nam lão gia tử mở miệng.
"Được rồi, việc riêng của bọn nhỏ sao cứ nhắc mãi thế."
Nghe thế, ba Nam mẹ Nam mới dừng miệng.
Nam lão gia tử lại lên tiếng.
"Không biết Quyền tiên sinh tới nhà chính của Nam gia chúng tôi có việc gì?"
Dù sao bọn họ không có bất kỳ giao thoa nào với Quyền gia ở đế đô.
Quyền Tự đột nhiên tới chơi, thật sự khiến người ta nghi hoặc.
Quyền Tự ngẩng đầu, nhìn về phía lão gia tử, thanh âm nhàn nhạt.
"Nghe nói thân thể của lão gia tử không tốt, mới tới Tế Thành, cũng nên tới thăm đưa tặng chút tâm ý."
Nói xong, Bạch Vũ đưa hộp quà trong tay qua.
Nam lão gia tử nhìn Quyền Tự, có chút đăm chiêu.
"Quyền tiên sinh tới đây, chỉ vì điều này?"
Quyền Tự đợi nửa ngày, cũng không chờ được Nam Tinh trở về, đã có chút không kiên nhẫn.
Trên mặt không tỏ vẻ gì, mở miệng.
"Cũng hy vọng ngày sau, có thể cùng quý công ty hợp tác nhiều hơn."
Nói xong đứng dậy, tính toán rời đi.
Chỉ là trước lúc rời đi, hắn có nhìn nhiều hai mắt về phía cửa lớn.
Cô gái kia nhìn thấy hắn, một nét mặt vui vẻ cũng không cho.
Lúc chỉ có hai người bọn họ, cô ấy nói chuyện dễ nghe cực kỳ.
Nhưng khi có người nhà của cô ở đây, thì lại thờ ơ giống người xa lạ.
Nghĩ như vậy, khiến cho lòng hắn cảm thấy không thoải mái.
Lại nói, Nam Tinh đi đâu rồi?
Cô đi ra ngoài nhắn tin.
Là bên khoa học kỹ thuật Tư Minh tới tìm cô.
Nội dung là có người ra giá 50 vạn để cô phá pass một văn kiện.
Hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như địa vị của đối phương rất cao.
Nam Tinh đứng ở cửa tòa nhà, không có tự hỏi quá nhiều.
【 Một trăm vạn 】
Hiện giờ cô cực thiếu tiền.
Đã có việc tới tìm cô, vậy đương nhiên phải làm.
Cô đứng chờ một lát, bên kia trả lời tin nhắn rất nhanh.
【Đối phương đồng ý.】
Nhìn thấy mấy chữ này, cô dừng một chút.
Quả nhiên, rất có tiền.
Không bao lâu, khoa học kỹ thuật Tư Minh lại gửi một tin.
【 Chừng nào thì anh rảnh? Bọn họ nói càng nhanh càng tốt. 】
Nam Tinh tự hỏi một lát.
【 Gần nhất không có thời gian. Chờ khi nào rảnh, tôi sẽ liên hệ với anh. 】
【 Ok, đại lão. 】
Gửi xong tin nhắn, cô cất điện thoại.
Thăng cấp cho hệ thống khoa học kỹ thuật Tư Minh, tiền thuê cộng tiền thưởng tổng cộng kiếm lời 50 vạn.
Nếu nhận thêm bút sinh ý này, ừ, có tiền.
Đang nghĩ ngợi, dưới bóng đêm, một chiếc xe băng băng chạy tới.
Đèn xe rất sáng, chiểu thẳng tới khiến người ta không mở mắt ra được.
Nam Tinh nghiêng đầu, tránh đi ánh sáng chói mắt kia.
Chờ thích ứng xong, một người đã đứng trước mặt cô.
Nam Tinh ngẩng đầu, liếc hắn một cái.
"Có việc?"
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Chu Mạc mang theo lãnh ngạnh, ánh mắt sắc bén.
Hắn không có quên chuyện Nam Tinh lấy Huyên Nhu ra uy hiếp hắn.
Sau đó, hắn mở miệng.
"Nghe nói hôm nay nhà các cô có tổ chức gia yến, mấy món đồ bổ này là cho lão gia tử."
Biểu tình của Nam Tinh nhàn nhạt.
"Chuyện hủy hôn, suy xét thế nào?"
Cô vừa nhắc tới, sắc mặt của Chu Mạc nhanh chóng trở nên khó coi.
Hắn tựa như bị chạm phải nghịch lân,
"Con người của tôi, ghét nhất là bị người khác uy hiếp."
Đối với sự phẫn nộ của Chu Mạc, phản ứng của Nam Tinh rất lãnh đạm.
"Anh không muốn biết cô bạn gái mối tình đầu của anh đang ở đâu à?"
Nam Tinh nhìn thẳng hắn,
"Chỉ có tôi mới biết cô ta đang ở đâu. Giải trừ hôn ước với tôi để đi gặp cô ta, anh không muốn?"
Cô dừng một chút, bổ sung thêm một câu.
"Tiền có thể kiếm lại, nhưng người yêu thì chỉ có một."
Danh Sách Chương: