Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giờ sau.

“Khụ khụ.”

Quyền Tự cúi đầu, khẽ ho một tiếng.

Một tay anh chống vào góc bàn, gân xanh nổi lên.

Nam Tinh lập tức đưa tay đỡ lấy anh.

“Không sao chứ?”

Quyền Tự ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

Bên cạnh, Bạch Vũ đang làm những bước tính toán cuối cùng.

Trên bàn mạt chược, ngoài Quyền Tự ra, sắc mặt của những người khác đều không mấy dễ chịu.

Nhưng lại không ai dám nói gì.

Bạch Vũ lên tiếng:
“Thiếu gia, tổng cộng ngài thắng 309 vạn.”

Bên cạnh, Trịnh Vinh lặng lẽ hít mũi, ánh mắt có phần đồng cảm liếc nhìn Quyền Tống.

Tổng cộng chơi bảy ván.

Không thắng được ván nào.

Quyền Tự lại càng nâng mức cược lên cao hơn.

Ban đầu, mỗi ván là một vạn, sau đó tăng lên mười vạn mỗi ván.

Dù nhà có mỏ, nhưng mỏ đó hiện tại chưa thuộc về họ.

Quyền Tống và đám bạn chỉ là mỗi tháng lấy một ít tiền tiêu vặt.

Lần này thua tan nát.

Mấy người trẻ tuổi ngồi đó, ai nấy đều cúi đầu ủ rũ, không ai dám ngẩng mặt lên.

Nam Tinh nhìn thoáng qua.

Quyền Tự lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cũng là ngang hàng.

Nhưng anh đã tạo uy trước mặt họ từ lâu, đánh bại họ dễ như bóp gà con, đến mức họ không dám phản kháng.

Nam Tinh không còn hứng thú nữa, kéo tay Quyền Tự.

“Chúng ta đi thôi, đừng chơi nữa.”

Nói rồi, cô kéo tay anh.

Quyền Tự cũng không phản đối, đứng lên theo.

Chỉ là trước khi đi, anh liếc nhìn Quyền Tống.

“Trình độ thế này mà cũng đòi sắp đặt kế hoạch?”

Quyền Tống cúi đầu, không dám nói một lời.

Nam Tinh kéo anh rời khỏi chỗ ngồi.

Hai người vừa đi, Quyền San cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

“Quyền Tống, anh thật sự đáng đời!”

Quyền Tự bất ngờ xuất hiện ở bữa tiệc này đã thu hút không ít sự chú ý.

Nhưng điều càng thu hút hơn là người phụ nữ đứng bên cạnh anh.

Quyền Tự bây giờ có phụ nữ bên cạnh?

Hai năm trước, vào dịp sinh nhật ông cụ, đã có lời đồn về việc thiếu gia nhà họ Quyền tức giận vì một người phụ nữ.

Chỉ là lúc đó hỗn loạn, cuối cùng cũng không ai biết thiếu gia vì ai mà nổi giận.

Hôm nay, cuối cùng mọi người đã tận mắt chứng kiến.

Hai người đi vào đại sảnh.

Không ít thân thích xung quanh đi tới, cười nói chào hỏi.

Nhưng ai cũng hiểu rõ Quyền Tự, nên rất giữ chừng mực, khách sáo vài câu rồi dừng lại.

Không hiểu sao hôm nay, Quyền Tự lại cư xử khác thường.

Trước đây, anh rất chán ghét những chuyện thế này.

Hôm nay, anh lại kiên nhẫn chào hỏi từng thân thích đến bắt chuyện.

Nam Tinh bị anh kéo theo, đi cùng một vòng mời rượu.

Mỗi thân thích đến, đều tò mò hỏi thăm cô, dù không nói, ánh mắt cũng lướt qua cô vài lần.

Quyền Tụ kiên nhẫn hết mức, ai hỏi gì anh cũng trả lời từng câu.

Một người phụ nữ mặc sườn xám, tay cầm ly rượu nho, cười hỏi:
“Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của A Tự đúng không?”

Giọng Quyền Tự trầm chậm:
“Vị hôn thê.”

Nam Tinh đứng bên cạnh sững sờ.

Không chỉ cô, mà người vừa hỏi cũng sững sờ.

Vị hôn thê?
Vậy có nghĩa là sắp kết hôn?

Chẳng bao lâu sau, cả bữa tiệc đều biết rằng vị thiếu gia nhà họ Quyền, người hiếm khi xuất hiện, đã dẫn vị hôn thê tới.

Khi mọi người đã rời đi hết, ngoài ban công.

Nam Tinh kéo anh đến gần rèm cửa, hạ thấp giọng.
“Em là vị hôn thê của anh?”

Quyền Tự liếc cô một cái.
“Chứ sao nữa?”

“Anh chưa từng nói với em.”

Ánh mắt Quyền Tự sâu thẳm nhìn cô.
“Tiểu Hoa, em có phải đã quên gì không?”

Nam Tinh chớp mắt vài cái.

“Em quên gì?”

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, ánh mắt Quyền Tự trầm xuống. Anh bước đến gần cô một bước, ép cô vào cửa sổ.
“Khi đó, lúc em bỏ thuốc anh, em đã nói gì, quên rồi sao?”

Lời nhắc của anh khiến cô lập tức nhớ ra.

Sợ một năm rưỡi rời đi sẽ có biến cố, cô đã nhân lúc anh hôn mê mà nói hai người coi như đã đính hôn.

Cuộc đính hôn vội vàng đó, cô tưởng rằng không tính nữa.

Cô gật đầu.
“Em nhớ rồi.”

Tiếng chuông đồng hồ vang lên vào lúc mười giờ tối.

Cuối cùng, Quyền Nhung trở về.

Ông cụ Quyền cũng từ thư phòng đi ra.

Chống gậy, vừa đến đầu cầu thang đã không nhịn được hỏi:
“Tôi nghe nói Nam Tinh đến rồi?”

Đến lúc này, ông cụ Quyền mới nhận được tin.

Nam Tinh và Quyền Tự từ ngoài ban công đi vào.

Quyền Nhung được trợ lý đẩy vào, tay cầm chuỗi hạt trầm hương, ánh mắt lạnh nhạt.

Thấy Nam Tinh, ông cụ Quyền không nhịn được mà cười.

Ông mặc bộ trường sam, nụ cười đầy nếp nhăn nhưng tràn đầy sức sống.

Ông trực tiếp bỏ qua hai đứa cháu trai, từ xa gọi lớn một tiếng.
“Nam Tinh?”

Nam Tinh gật đầu, đi tới.

“Ông nội.”

Ông cụ Quyền cười gật đầu.
“Ừ.”

Là một ông lão, ông không giỏi nói chuyện phiếm với hậu bối là con gái.

Ánh mắt ông nhìn xung quanh, tìm kiếm ai đó.

Quyền Nhung hỏi:
“Ông tìm ai vậy?”

“Cô Nùng Lộ của con đâu rồi?”

Quyền Nhung cau mày.
“Ông tìm bà ta làm gì?”

Nghe ra sự chán ghét trong lời nói của cháu trai, ông cụ Quyền không đồng tình, nói:
“Dù sao bà ấy cũng là cô họ của con.”

Nói xong, ông cụ Quyền thở dài.
“Ba mẹ các con mất sớm, hai đứa lại đều là đàn ông. Tiểu Tinh sau này gả vào nhà họ Quyền, có gì không hiểu, cô họ của các con cũng có thể giúp đỡ.”

Ông cụ Quyền luôn cảm thấy nhà họ Quyền thiếu đi sự hiện diện của một người phụ nữ.

Trong số các họ hàng, Quyền Nùng Lộ là người khá tốt về mọi mặt.

Quyền Tự nhìn ông cụ.
“Cô họ?”

Ông cụ Quyền lấy ra một quyển sổ, lật xem.
“À, có lẽ A Tự không rõ. Ba của cô họ con với ông nội là…”

Chưa kịp nói hết, Quyền Tự đã lạnh lùng cắt ngang.
“Sau này đừng nhắc tới bà ta nữa.”

Ông cụ khựng lại, im bặt.

Ý thằng nhóc này là gì?

Quyền Nhung cầm chuỗi hạt, giọng nhạt nhẽo.
“Quyền Nùng Lộ bị bắt rồi, lòng dạ bất chính, lợi dụng danh nghĩa tập đoàn Quyền Thị làm nhiều việc phi pháp.”

Nghe đến đây, lời định nói ra của ông cụ bị nuốt ngược vào trong.

Nhìn hai đứa cháu, ông cụ bất giác đổi chủ đề.

Kể từ khi hai đứa cháu lớn lên, ông đã không còn lo chuyện trong nhà nữa.

Thường ngày chỉ chăm hoa, tán gẫu với bạn già.

Ban đầu định nhờ người giúp đỡ, hỗ trợ cho chuyện cưới xin của cháu trai.

Ông còn cảm kích vì trước đây ít liên lạc qua lại.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhà không có trưởng bối nữ, việc tặng lễ ra mắt cho Nam Tinh cũng đều do một tay ông cụ chuẩn bị.

Ông ngồi trên ghế gỗ lim vàng, gọi Nam Tinh tới.

“Tiểu Tinh, lại đây, xem có cái nào thích không?”

Dứt lời, quản gia mang mười mấy hộp quà ra.

Từng cái một được mở ra bày lên bàn.

Mỗi món đồ đều do ông cụ Quyền tự tay chọn lựa, giá trị không nhỏ.

Chỉ là, ừm… không phải để đeo mà là để cất giữ.

Trâm cài tóc tua rua bằng vàng chạm khắc hoa mẫu đơn.

Mặt dây chuyền Phật bằng ngọc dương chi.

Hoa tai kim cương giọt nước.

Thậm chí còn có một chiếc vòng cổ kim cương với viên đá lớn bằng quả trứng bồ câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK