Nói xong, cô buông tay Quyền Tự, bước vào căn phòng đó rồi cạch một tiếng, cửa phòng đóng chặt lại.
Phòng khách chỉ còn lại một mình Quyền Tự.
Quyền Tự nắm chặt viên kẹo, ngồi dưới ánh nến đùa nghịch.
Đây là bí mật cô giấu anh sao?
Chậc.
Bí mật gì thì mặc kệ.
Người ở ngay trước mặt anh, còn có thể chạy thoát được chắc? Nghĩ vậy, anh lại nắm viên kẹo trong tay một lần nữa.
Rất nhanh, hai phút trôi qua.
Anh đứng dậy, đi tới trước cửa phòng, đưa tay đẩy cửa ra.
Bên trong phòng tối om, Nam Tinh ngồi trong góc, trên tay là một chiếc laptop.
Cô không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.
Quyền Tự từng bước từng bước tiến vào trong phòng.
Căn phòng ngoại trừ một chiếc giường thì chẳng còn thứ gì khác.
Cạch, Nam Tinh ấn một phím trên chiếc laptop.
Không biết từ lúc nào, bốn phía căn phòng bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lục.
Đầu tiên là bốn góc, sau đó là bốn bức tường xung quanh.
Những đốm sáng xanh lục như đom đóm tụ lại.
Cuối cùng, trước mặt Quyền Tự, chúng hợp thành một bó hoa hồng xanh khổng lồ rực rỡ.
Quyền Tự nhìn chằm chằm bó hoa hồng xanh lục sáng lấp lánh ấy, sững người trong chốc lát.
Nam Tinh nhìn anh.
“Đây vốn là quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh, nhưng tặng muộn mất rồi. Hy vọng anh vẫn sẽ thích.”
Nói xong, cô đặt laptop sang một bên rồi bước tới.
Bó hoa hồng xanh khổng lồ đó bỗng chốc tan biến, hóa thành vô số đốm sáng nhỏ, lơ lửng giữa hai người họ, hình thành những đóa hoa hồng xanh bao quanh cả hai.
Nam Tinh xiết chặt tay, bỗng thấy có chút căng thẳng.
“Anh thích không?”
Quyền Tự tiến thêm một bước tới gần cô.
“Dẫn anh đến đây là để tặng quà cho anh?”
Vừa mở miệng, nụ cười đã tràn ngập trên môi anh.
Anh lập tức kéo cô ôm chặt vào lòng.
Nam Tinh bị ôm chặt quá, phải kiễng chân lên.
Cô gật đầu.
“Ừm, anh thích không?”
Tối nay, cô đã hỏi anh câu này rất nhiều lần, dường như rất quan tâm tới câu trả lời.
Quyền Tự cúi xuống sát môi cô, định hôn cô.
“Thích.”
Nhưng vừa nói xong, môi anh đã bị Nam Tinh che lại.
Cô nghiêm túc:
“Em uống rượu rồi, anh không được hôn đâu.”
Quyền Tự có chút tiếc nuối, lại siết cô chặt hơn.
Không hôn được, thì ôm một cái cũng được mà.
Nam Tinh suy nghĩ một lúc.
“Em có tốt không?”
Dưới những đốm sáng hình hoa hồng xanh, Nam Tinh ôm anh chặt thêm một chút.
Quyền Tự ôm lấy cô.
“Không ai tốt hơn em.”
Nam Tinh im lặng một lúc.
“Vậy, anh có muốn đính hôn với em không?”
Hầu kết của Quyền Tự chuyển động, anh bật cười.
“Tiều Hoa đây là cầu hôn anh đấy à?”
Nam Tinh siết chặt áo anh.
“Vậy, anh có muốn không?”
Quyền Tự giữ nguyên dáng vẻ lười nhác, được cô cầu hôn làm tâm trạng cực kỳ vui vẻ.
Còn Nam Tinh thì có chút nôn nóng, cô thật sự muốn một câu trả lời.
Quyền Tự bế cô lên, ép cô vào bức tường gần đó, cúi xuống hôn cô.
Xung quanh, những đốm sáng xanh vỡ vụn rồi tụ lại, biến thành biển hoa hồng xanh bao phủ cả hai.
Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu, đầy ám muội, quấn quýt triền miên.
Cho đến khi Nam Tinh thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng không biết là do uống rượu hay do ngạt thở.
Quyền Tự khàn giọng:
“Muốn.”
Nói xong, anh cúi xuống để lại một dấu hôn trên chiếc cổ mịn màng của cô.
Anh cười:
“Đã cầu hôn thì Tiểu Hoa phải chịu trách nhiệm với anh đấy nhé.”
Nam Tinh của tối nay rất khác.
Rất nhiệt tình.
Dù nhiệt tình có hơi quá mức, nhưng không cản trở việc anh hoàn toàn đón nhận tất cả.
Anh bị dụ dỗ thành công.
Bỏ qua ý định tìm hiểu thêm.
Nam Tinh ôm lấy anh.
“Đã nói rồi nhé, coi như chúng ta đã đính hôn. Nếu muốn hủy thì cũng phải nói thẳng trước mặt.”
Quyền Tự bật cười lớn hơn.
“Em…”
Nhưng khi nhận ra cơ thể mình dần trở nên nặng trĩu, nụ cười trên môi anh chợt biến mất.
Là ly nước nho đó.
Anh nhìn cô gái trong lòng, đôi mắt màu xám nhạt sâu thẳm.
“Tiểu Hoa bỏ thuốc anh?”
Nam Tinh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh, ôm chặt lấy anh.
Quyền Tự cúi đầu, chạm trán vào trán cô, thở dài.
“Sau này đừng giấu anh chuyện như vậy nữa, em cho anh cái gì mà anh chưa từng ăn chứ?”
Dứt lời, cơ thể anh đã mất đi ý thức, ngã gục trên người cô.
Nam Tinh đỡ anh lên giường.
Anh đã bất tỉnh.
Thuốc của giáo sư Miêu Kình quả nhiên rất lợi hại.
Đã là nửa đêm, một ngày mới bắt đầu.
Trên nóc nhà hàng, một chiếc máy bay tư nhân đáp xuống.
Cánh quạt khổng lồ thổi cỏ bay tứ phía.
Lúc này, điện thoại Nam Tinh đổ chuông.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói:
“Đến nơi rồi.”
Nam Tinh đáp lại:
“Được, tôi tới ngay đây.”
Nói xong, cô tắt máy, bước xuống giường.
Vừa đứng dậy, mắt cô tối sầm, chân mềm nhũn suýt ngã xuống đất.
Cơn đau kéo tới.
Thuốc mà giáo sư Miêu Kình cho cô uống, cô cũng đã bỏ vào rượu nho và uống một ít.
Vì cô biết, uống xong thì phải rời đi.
Nhưng không ngờ, thuốc này uống xong lại đau như vậy.
Cả người cô ngã xuống đất.
Nhưng cơn đau dự đoán không xảy ra, vì cô đã được Quyền Tự đỡ lấy.
Người vốn nên nằm bất tỉnh trên giường không biết tỉnh lại từ lúc nào, còn bắt lấy cô.
Giọng anh khẽ trầm:
“Tiểu Hoa bỏ thuốc anh, giờ lại tự làm mình chân mềm sao?”
Nam Tinh sững sờ.
“Tê chân thôi.”
Nụ cười trên gương mặt Quyền Tự tan biến, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô.
“Tiểu Hoa muốn đi đâu?”
Anh vừa nói, vừa nhìn sắc mặt cô để xác nhận tình trạng.
Dường như đúng là cô chỉ bị tê chân.
Rồi anh lại hỏi:
“Vừa nãy là ai gọi cho em?”
Nam Tinh siết chặt tay.
Thuốc không có tác dụng sao?
Nhìn thấy trong mắt anh đầy tơ máu đỏ, gân tay nổi lên.
Thuốc có tác dụng, chỉ là ý chí đáng sợ của anh đang chống lại nó.
Khiến thuốc bị trì hoãn.
Dường như những đốm sáng xanh hình hoa hồng quanh đó cũng không thể xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong phòng.
Chưa đến một phút, sự dịu dàng ấm áp trở thành cuộc đối đầu.
Không khí tràn ngập cảm giác đấu trí.
Nam Tinh mở miệng:
“Em phải rời đi một thời gian.”
Quyền Tự siết chặt cổ tay cô:
“Đi đâu?”
Nam Tinh không trả lời, chỉ nói:
“Có việc rất quan trọng phải làm.”
“Khi nào trở về?”
“Đợi khi anh khỏi bệnh.”
Lời vừa dứt, căn phòng chìm vào im lặng.
Khỏi bệnh?
Ai cũng biết bệnh của anh không thể khỏi, nó sẽ bám lấy anh cả đời.
Cô muốn đi, đợi anh khỏi bệnh mới quay về.
Đôi môi anh đỏ sẫm, ánh mắt nhìn Nam Tinh sâu thẳm, giọng khàn khàn xen lẫn tiếng cười:
“Tiểu Hoa chê anh rồi sao?”
Nam Tinh giơ tay lên, trên chiếc nhẫn có dây leo, một cây kim nhỏ xíu b ắn ra.
Ngay sau đó, cô đâm vào cổ anh.
Thứ này, bình thường với anh không có tác dụng.
Nhưng với cơ thể hiện tại của anh, rất hiệu quả.
Nam Tinh đưa tay che mắt anh.
Cô không thích nhìn ánh mắt này của anh, mỗi lần nhìn là mỗi lần lòng cô như bị đâm.
Trước khi anh ngã xuống giường, giọng cô nhẹ như gió thoảng bên tai anh:
“Em mãi mãi sẽ không chê anh.”
Khi chuông đồng hồ điểm mười hai.
Nam Tinh bước ra khỏi phòng, hướng về phía thang máy.