Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, nên tôi không thích về nhà lắm.”

Chiếc xe chạy thêm mười lăm phút nữa.

Chú Trương nhìn quanh, ngoài đồng ruộng ra chẳng thấy gì, màn đêm tối đen làm chú bắt đầu nghi hoặc:

“Cháu chắc đây là đường đúng không?”

Ninh Đào vừa chơi điện thoại vừa trả lời:

“Vâng.”

Cô ngẩng đầu, liếc nhìn phía trước là một màu đen thăm thẳm, cắn cắn ống hút:

“Sắp đến rồi.”

Nói xong lại cúi đầu chơi điện thoại tiếp.

Chú Trương lái thêm mười lăm phút nữa, cuối cùng cũng thấy một căn nhà.

Chú khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu căn nhà không xuất hiện, chú thật sự nghĩ mình đã đi nhầm đường.

Đêm khuya chạy xe đến vùng ngoại ô đầy ruộng đồng, thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

“Là căn nhà kia sao? Nhà các cháu ở xa thật đấy, nhưng mà nhà cũng khá lớn nhỉ.”

Ninh Đào ngẩng đầu, nói:

“Đó là nơi ở của gà con vịt con.”

Chú Trương ngớ người:

“Đây là... gà con vịt con?”

Chiếc xe tiến vào bên trong. Tòa nhà cao ba tầng, rộng và dài, diện tích ước chừng bằng bốn căn biệt thự liền kề cộng lại.

Cuối cùng, chú Trương cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đây là nơi ba mẹ cháu làm việc sao?”

“Vâng, ba mẹ cháu bán gà con vịt con mà.”

Chú Trương bật cười:

“Trang trại lớn thế này chắc kiếm được nhiều tiền lắm. Đừng ghét ba mẹ cháu nghèo hay nhà cửa không sang, nhiều người ở Đế Đô còn không bằng nhà cháu đâu.”

Ninh Đào ngẩn ra:

“Chú Trương, chú hiểu nhầm gì rồi? Cháu đâu có ghét nhà mình nghèo.”

“Hửm? Vậy sao cháu gọi điện bảo ba mẹ đừng bán rau, đừng bán vịt con nữa?”

Nói dứt lời, chú Trương nhìn ra ngoài thấy một cánh đồng bạt ngàn:

“Mấy ruộng rau này là...”

“Của nhà cháu đó.”

Ninh Đào chống tay lên cằm:

“Theo lời ba cháu, từ trên nóc nhà nhìn xuống, nơi nào mắt thường nhìn thấy được đều là đất nhà cháu.”

Cô xoa xoa bắp chân:

“Nhà cháu rộng quá, lúc nhỏ ba mẹ phải thuê mấy người đi theo cháu, nếu không sẽ bị lạc ngay trong nhà. Cháu luôn muốn họ bán đi, đổi lấy chỗ nhỏ hơn để ở.

Chú Trương, chú không nghĩ sống ở nơi nhỏ gọn hơn sẽ tốt hơn sao?”

Ninh Đào thật lòng nghĩ vậy.

Nhà cô quá rộng, thật sự phiền chết đi được.

Mỗi lần đi đi về về đều tốn rất nhiều thời gian.

Chú Trương kinh ngạc:

“Đất này ba mẹ cháu thuê không hề rẻ đâu, bán rồi mua lại sẽ khó lắm đấy.”

Ninh Đào cắn cắn ống hút:

“Chỉ bán nhà thôi, không bán đất.”

“Hửm?”

“Đất cũng là của nhà cháu.”

Đất...

Chú Trương tay nắm vô lăng khẽ run rẩy.

Ông nghĩ nhà Ninh Đào nghèo, hóa ra là mình suy nghĩ thiển cận.

“Ba mẹ cháu làm lớn thế này, chắc cũng nổi tiếng ở Đế Đô. Chú có nghe qua không nhỉ?”

Ninh Đào cắn ống hút:

“Rau quả Đào Đào.”

Chú Trương suýt nữa giẫm phanh xe:

“Nhà cung cấp rau lớn nhất cả nước là của nhà cháu?”

“Vâng.”

“Còn có trại gia cầm Đào Đào, trại hải sản Đào Đào, tất cả đều là của nhà cháu. Chỉ cần nguyên liệu ăn được và không quá hiếm, nhà cháu đều kinh doanh.”

Suốt một đêm, chú Trương bị sốc nặng.

Ở một nơi khác.

Trong phòng thẩm vấn của trại giam.

Giữa phòng, Giả Tĩnh Vũ bị còng trên ghế, một chiếc bàn và một chiếc đèn vàng mờ tỏa sáng.

Cô ta giật mạnh còng tay, giọng đầy sợ hãi:

“Mấy người đang làm gì vậy? Mau thả tôi ra! Tôi không làm gì cả!”

Tống Cảnh Hiên mặc đồng phục, tay cầm huy hiệu nghịch.

Anh ta đứng trong bóng tối, nét mặt đầy vẻ thích thú.

Huy hiệu này, đã bao lâu rồi nhỉ?

Không ngờ lần này lại do một cô gái mang tới.

Lần đầu tiên thấy nó là khi nào nhỉ?

Hình như là lúc ba mẹ Quyền Tự qua đời trong tai nạn xe.

Sau đó mấy năm, lại gặp lần nữa.

Anh cả Quyền Nhung sống sót sau tai nạn, nhưng mất một chân.

Huy hiệu này đúng là khắc tinh của nhà họ Quyền.

Mấy năm yên ổn qua đi, giờ lại xuất hiện.

Tống Cảnh Hiên tiến lên vài bước, đứng trước bàn:

“Thứ này, ai đưa cho cô?”

Giả Tĩnh Vũ nghếch cổ lên:

“Đây là của Quyền tiên sinh, tôi chỉ giúp anh ấy mang tới thôi.”

Anh ta kéo ghế ngồi xuống:

“Thưa cô, tốt nhất hãy nói thật, chúng ta đều bớt mất thời gian.”

Thấy bộ đồng phục trên người Tống Cảnh Hiên, Giả Tĩnh Vũ nhận ra đây là chỗ chính quy, không phải bọn bắt cóc.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ là xã hội pháp trị, chắc chắn không thể dùng cực hình được.

Cô ta khăng khăng:

“Đây đúng là đồ của Quyền tiên sinh. Hôm đó anh ấy vô tình làm rơi trên giường tôi!”

Tống Cảnh Hiên nhướn mày:

“Hửm?”

Ban đầu anh ta chỉ hứng thú với huy hiệu.

Giờ câu nói đó khiến anh ta tò mò chuyện xảy ra hôm đó hơn.

Quyền Tự từng ngủ chung giường với một cô gái?

Tin này còn hấp dẫn hơn cả chuyện tổ chức Ám Gen.

Sắc mặt anh ta thay đổi nhanh chóng.

anh ta ngồi thẳng dậy, nói:

“Kể tôi nghe, hôm đó hai người đã làm gì.”

Lời vừa dứt, mặt Giả Tĩnh Vũ đỏ bừng.

Nghĩ đến Quyền Tự, vẻ e thẹn của cô gái hiện rõ.

Tống Cảnh Hiên chống tay lên cằm, chậc chậc vài tiếng, nụ cười càng rạng rỡ.

Nửa đêm, tại biệt thự nhà họ Quyền.

Tống Cảnh Hiên chống tay lên bàn, cười đến mức không thẳng nổi lưng.

“Quyền Tự, cậu chiếm tiện nghi người ta mà không chịu chịu trách nhiệm, đúng là cầm thú!”

Quyền Tự ngồi trên sofa, nhìn anh ta cười ngả nghiêng, giọng điềm tĩnh:

“Rất buồn cười sao?”

Tống Cảnh Hiên ngồi xuống sofa bên cạnh:

“Nghe có cô gái đó muốn nên đôi với cậu, vốn là một câu chuyện kinh dị. Ai ngờ cô gái đó hoang tưởng quá, biến thành chuyện hài.”

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn quanh, không thấy Nam Tinh:

“Hửm? Cô bạn nhỏ đâu rồi?”

“Đang bận.”

Tống Cảnh Hiên nhướn mày.

Tầng hai, trong phòng làm việc dành riêng cho Nam Tinh.

Trước mặt cô, màn hình máy tính mở, giáo sư Miêu Kình xuất hiện trong video.

Sau một tuần bận rộn, ông chưa kịp cạo râu đã vội tới báo cáo.

“Nam Tinh! Thí nghiệm thành công rồi! Cơ thể cháu thật sự ưu việt hơn. Những chất không thể phân tích trong máu cháu không chỉ có thể ức chế độc tố trong cơ thể cậu ấy mà còn khôi phục các chất có hại đang hoạt động, thậm chí loại bỏ chúng!”

Giáo sư Miêu Kình nhìn Nam Tinh trong video, cảm thán:

“Cháu đúng là cứu tinh được trời phái xuống dành riêng cho cậu ta.”

Nghe tin này, tâm trạng Nam Tinh cũng tốt hơn.

“Lấy máu của tôi là có thể cứu anh ấy sao?”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt giáo sư nhạt đi chút ít.

“Nói chính xác thì cần tiêm vào cơ thể cháu một số chất trước, sau đó mới lấy máu, khi đó mới có tác dụng. Nhưng mà...”

“Nhưng gì?”

“Cháu biết đấy, làm thí nghiệm đều có rủi ro.

Quá trình này có thể khiến cháu rất đau đớn, cũng có khả năng xảy ra những tình huống không lường trước được.

Hơn nữa, trong nước không có phòng thí nghiệm đủ điều kiện cho nghiên cứu lớn như vậy, cần phải đến M quốc.

Hiện tại nghiên cứu mới ở giai đoạn sơ khai, tôi cần thêm thời gian để hoàn thiện.”

Nam Tinh suy nghĩ một lát:

“Nhà họ Quyền rất giàu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK