Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Tinh vừa nghe đến cái tên Quyền Tự, cơ thể lập tức run rẩy một cách khó hiểu.
Cô đứng trên bậc thang, dừng lại một chút.

Hiện giờ cô gần như đã bị tên vương bát đản đó làm cho mắc phải bóng ma tâm lý.
Cô siết chặt tay.

Kết quả là, ngay giây tiếp theo, Quyền Tự xuất hiện trước mặt cô.

Quyền Tự mặc áo sơ mi trắng, cả người toát ra vẻ lười biếng và thỏa mãn không thể che giấu.
Khí chất hung hăng nơi chân mày, khóe mắt dường như đã biến mất, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

Phần cổ áo, xương quai xanh đầy những dấu hôn mờ ám.
Ngay cả cổ tay áo được xắn lên cũng lộ ra vết hằn do cô cào cấu.

Anh vươn tay, ôm cô vào lòng, giam cô lại trong vòng tay của mình.
"Tiểu Hoa, em tỉnh rồi?"

Nam Tinh bị anh ôm, cơ thể lập tức run lên như theo phản xạ, trong giây tiếp theo, đôi mắt cô đỏ hoe.
Đây hoàn toàn là phản ứng của cơ thể, còn não bộ thì chưa kịp phản ứng gì.

Quyền Tự nhìn dáng vẻ của cô, sững lại một chút.
Cúi đầu hỏi:
"Đau à?"

Nói rồi, lực ôm cô cũng dịu đi đôi chút.

Nam Tinh chớp mắt.
Đau?
Không hẳn là đau, mà là ê ẩm, mệt mỏi, kiệt sức.

Cô lắc đầu, không nói gì.

Quyền Tự thấy cô không phải đau đớn, liền cúi xuống, bế cô lên, đi thẳng đến ghế ngồi.

Bên cạnh, Tống Cảnh Hiên nhìn cảnh tượng này, khẽ chậc một tiếng.
Lười nhìn tiếp.

Ban đầu, khi nghe nói Quyền Tự tự nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, anh ta đã biết người này lại đang giở trò.
Tưởng rằng hai người họ sẽ cãi nhau một trận.

Kết quả không ngờ, vậy mà lại làm hòa.

Nam Tinh đói lả, cô cắn một miếng bánh mì, không nói lời nào.
Bạch Vũ từ bên cạnh bước tới, khẽ nói:
"Thiếu gia, lão gia tử gọi điện thoại tới, nói rằng tối mai nhà họ Quyền tổ chức tiệc, hỏi ngài có về không?"

Tống Cảnh Hiên chống một tay lên cằm:
"Cô bạn nhỏ, cháu muốn đi không?"

Nam Tinh cắn một miếng bánh mì:
"Tôi?"

Hình như ngày mai cô không có việc gì.
Cô gật đầu:
"Cũng được."

Tống Cảnh Hiên cười nói:
"Vậy cháu chuẩn bị tâm lý bị người ta soi mói đi."

Nam Tinh cầm thìa, xúc một miếng pudding bên cạnh, không nói gì.

Quyền Tự liếc nhìn cô, chậm rãi cầm thìa lên, xúc một miếng pudding, nhai chầm chậm.

Tống Cảnh Hiên nhìn Quyền Tự, lại nhìn đồ ăn trước mặt anh hầu như chưa động đến.
Khẽ tặc lưỡi.

Do hai ngày bị trì hoãn, Nam Tinh có rất nhiều việc dồn lại.
Ăn xong, cô rời khỏi biệt thự, cả bữa ăn gần như không nói với Quyền Tự câu nào.

Rõ ràng cô có chút bực mình với việc bị anh đ è xuống giường "hành" hết lần này đến lần khác.

Tống Cảnh Hiên ngả người vào ghế, giọng nói lười biếng:
"Cơ thể của cậu bị cậu hành hạ đến thế mà vẫn sống được, cậu có phải nên cảm ơn người đã cải tạo cơ thể cho cậu không?"

Quyền Tự hạ mí mắt, im lặng hồi lâu, rồi nói:
"Hình như cô ấy giận rồi."

Tống Cảnh Hiên bật cười:
"Chỉ với những chuyện bi3n thái cậu làm, đổi lại là ai mà chẳng tức? Người ta cứu cậu, cậu lại làm loạn. May mà cô bạn nhỏ tính tình tốt.
Nếu đổi lại là người khác, đã sớm chia tay cậu rồi."

Hàng mi dài đen nhánh của Quyền Tự khẽ rung động, không nói lời nào.

Chiều hôm sau.

Nam Tinh đến phim trường của Úc Hàn.
Cô ngồi trên ghế xếp, đối chiếu lại lịch trình sắp tới với Úc Hàn.

Sau khi đối chiếu xong, Úc Hàn nhìn cô vài lần:
"Có tâm sự?"

Nam Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta:
"Sao anh nói vậy?"

"Cảm giác cô không tập trung."

Nam Tinh nắm chặt kịch bản trong tay, nghịch một lúc, rồi lên tiếng:
"Nếu người tôi thích có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân nghiêm trọng, thì phải làm sao?"

Lần này cô mới thực sự cảm nhận được Quyền Tự không hề quan t@m đến bản thân mình.
Anh có thể nhốt mình trong phòng vé tranh hai ngày hai đêm, không ăn không uống.
Sau đó lại sống như không có chuyện gì xảy ra, chẳng khác gì trước đó.

Đối với anh, dường như hai điều này chẳng có gì khác biệt.

Bản năng sinh tồn vốn là phản ứng tự nhiên của cơ thể mỗi người.
Nhưng anh lại không có.

Điều này khiến cô cảm thấy phiền lòng.
Cô muốn anh tốt hơn, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Úc Hàn cầm kịch bản trong tay, mỉm cười:
"Người cô thích thật giống nhân vật trong phim truyền hình. Ngoài đời thực thực sự có người như vậy sao?"

Nam Tinh ngập ngừng một chút:
"Anh có thể tưởng tượng như là trong phim truyền hình đi."

Úc Hàn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu là trong phim truyền hình, nam chính mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, nữ chính đương nhiên sẽ dùng sự kiên nhẫn, ấm áp và tình yêu để ở bên cạnh anh ta, cho đến khi anh ta thay đổi."

Nam Tinh siết chặt kịch bản:
"Nếu anh ta không thể thay đổi, cứ như vậy cả đời thì sao?"

"Nếu là phim truyền hình, nữ chính nhất định sẽ phát huy sự thiện lương và tình yêu của mình, luôn ở bên nam chính, không rời bỏ."

Nam Tinh suy nghĩ một chút.

Úc Hàn nhìn cô, đột nhiên nói:
"Tuy nhiên, nếu là đời thực, tôi sẽ khuyên cô gái đó sớm rời đi, tránh xa người đàn ông đó, tìm một người bình thường và ấm áp để sống cả đời."

Nam Tinh nhìn anh ta.

Úc Hàn cười:
"Con người sống cả đời, tại sao phải sống với một người đau khổ? Sớm rời đi, kịp thời dừng lại mới là tốt nhất cho cô gái đó."

Khi lời Úc Hàn vừa dứt, có người xen vào:
"Người đàn ông bị bỏ rơi kia không phải quá đáng thương sao?"

Nam Tinh quay đầu, thấy Liễu Huyên Nhu mặc đồ của đoàn phim, nắm chặt tay như thể lấy hết can đảm.

Nam Tinh nhìn cô ta, lấy kịch bản vỗ nhẹ vào lòng bàn tay.

Liễu Huyên Nhu tiếp tục nói:
"Tôi… tôi chỉ cảm thấy thương người đàn ông đó thôi, vốn dĩ đã rất đáng thương, vậy mà lại thích một người phụ nữ sẽ bỏ rơi anh ấy. Khiến cuộc đời anh ấy càng thêm u ám. Anh ấy đâu muốn như vậy."

Nam Tinh khẽ đội mũ lên:
"Cô muốn cứu anh ta?"

Liễu Huyên Nhu siết chặt tay:
"Tóm lại, tôi sẽ không bỏ rơi anh ấy. Chỉ cần anh ấy còn sống một ngày, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy một ngày."

Cô ta nhìn Nam Tinh, ánh mắt như đã coi Nam Tinh là đối thủ.

Rất lâu sau, Liễu Huyên Nhu nói một câu:
"Nếu cô không thể ở bên thiếu gia, vậy xin hãy rời đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy."

Nam Tinh bật cười, nụ cười đầy vẻ chế giễu.
"Cô? Cô là ai chứ?"

Liễu Huyên Nhu đỏ mặt bừng bừng.

Cô ta có chút lắp bắp:
"Không phải cô đã nhận tấm séc của bác gái rồi sao? Tại sao cô còn tiếp tục dây dưa với anh ấy? Là vì số tiền đó chưa đủ à?"

"Ý của cô là cô muốn trả tiền cho tôi để tôi rời đi?"

Liễu Huyên Nhu cắn răng:
"Cô muốn bao nhiêu?"

Nam Tinh kéo thấp mũ xuống, giọng điềm tĩnh:
"Số tiền tôi muốn, cô không trả nổi."

Liễu Huyên Nhu đỏ hoe mắt, có chút cuống quýt:
"Cô cứ lằng nhằng với thiếu gia như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Rõ ràng cô không quan tâm anh ấy, nhưng lại luôn cho anh ấy hy vọng. Người phụ nữ như cô, dựa vào đâu mà có được tình yêu của thiếu gia?"

Nam Tinh liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt:
"Ừ, tôi chính là có được đấy."

"Cô!"

Nam Tinh thản nhiên:
"Rất tức giận? Tức giận cũng chẳng thay đổi được gì."

Liễu Huyên Nhu ngay tại phim trường bị Nam Tinh làm cho khóc nức nở.

Cô ta vừa rơi nước mắt vừa nói:
"Trong lòng cô nhớ đến Tiểu Mặc, nhưng lại cứ bám lấy thiếu gia không buông. Cô hành hạ anh ấy như vậy, trên đời này sao lại có người phụ nữ độc ác như cô?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK