Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kiều Tiếu

Nam Tinh gác bút trong tay lên bàn, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Tinh Tinh.

"Đây là lời giải thích của tôi." 

Trong nháy mắt bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp toàn là 666.

"Cúng bái!"

"Đại lão!"

"Cầu vớt vát! Lúc khảo thí hãy phù hộ em được như ngài!"

Tần Tinh Tinh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy.

Cô ta có chút hoảng loạn.

"Cái này, khẳng định trước đó cô đã học thuộc lòng đáp án rồi, các bạn học trong lớp chúng ta đều biết, cô đã khả năng đọc qua thì sẽ không quên được. Chắc chắn đêm qua cô đã trộm đáp án về nhà, sau đó học thuộc."

Rất nhanh, cô ta chỉ vào cặp sách của Nam Tinh.

"Các thầy cô, em đoán cô ta còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ, đáp án bài thi rất có thể vẫn nằm trong cặp sách của cô ta."

Cô giám thị đi đến trước bàn, nửa tin nửa ngờ.

Mở cặp sách của Nam Tinh ra.

Một tờ đáp án bài thi rớt ra từ trong đó.

Ngay lập tức, sắc mặt của các giáo viên ở đây không tốt lắm, hai mặt nhìn nhau.

Tần Tinh Tinh đắc ý nhìn về phía Nam Tinh,

"Các thầy cô, cô ta trộm đáp án gian lận, đây là chứng cứ, mặc kệ vừa rồi cô ta lợi hại thế nào cũng không thay đổi được sự thật cô ta trộm đáp án! Hy vọng các thầy cô có thể xử lý theo lẽ công bằng."

Nam Tinh liếc nhìn tờ đáp án rơi trên mặt đất.

"Cô xác định đêm qua nhìn thấy tôi tới văn phòng trộm đáp án?"

"Đương nhiên! Đêm qua sau khi tan học, trong trường học cúp điện, tuy rằng không có video giám sát, nhưng tôi khẳng định người đó chính là cô!" 

Lúc này, cốc cốc cốc, cửa văn phòng bị gõ vang.

Người đến là Bạch Vũ.

Bạch Vũ bước vào, đi tới trước mặt Nam Tinh, đưa máy tính bảng trong tay ra, sắc mặt ôn hòa,

"Nam tiểu thư, đây là video giám sát của nhà hàng Trung Sơn."

Nam Tinh gật gật đầu.

"Cảm ơn."

Bạch Vũ đẩy đẩy mắt kính, cười nói.

"Có thể giúp được Nam tiểu thư, là vinh hạnh của tôi. Có cần tôi phát video cho các thầy cô nhìn không?"

"Ừm, phát đi."

Rất nhanh, trên máy tính bảng hiện lên đoạn ghi hình Nam Tinh đi vào nhà hàng Trung Sơn ăn cơm.

Nam Tinh rũ mắt, nhìn thoáng qua móng tay của mình.

"Ngày hôm qua tôi xin nghỉ, tới đây ăn cơm, lúc ấy trường còn chưa tan học, đợi tới khuya tôi mới rời đi. Tần Tinh Tinh, cô nói tận mắt nhìn thấy tôi trộm bài thi, con mắt nào của cô nhìn thấy?"

Tần Tinh Tinh nghẹn lời, đang nghĩ ngợi nên đáp lại thế nào.

Nam Tinh liếc mắt nhìn đáp án khảo thí trên bàn, lại mở miệng.

"Rất rõ ràng, có người muốn hãm hại tôi."

Sắc mặt của Tần Tinh Tinh bỗng nhiên đỏ lên,

"Có, có thể tôi nhìn lầm!"

Nam Tinh duỗi tay, dùng một tay xách cổ áo Tần Tinh Tinh lên, nhàn nhạt hỏi.

 "Nếu tôi nhớ không lầm, cô vào trường thi trước tôi, vậy cô bỏ đáp án khảo thí vào cặp sách tôi bằng cách nào? Chẳng lẽ còn có tòng phạm? Nếu cô khai người đó ra, tôi sẽ không truy cứu."

Tần Tinh Tinh lôi kéo cổ áo của mình, vịt chết còn cứng mỏ.

"Tôi không có bôi nhọ cô, là cô trộm!"

Ý cười trên mặt Nam Tinh phiếm lạnh:

"Nếu tờ đáp án không dính dáng gì tới cô, vậy mặt trên chắc chắn sẽ không có vân tay của cô, tôi định mang nó tới sở giám định, kiểm tra kĩ lưỡng so sánh một chút."

Lời còn chưa nói xong, Tần Tinh Tinh đã hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới Nam Tinh sẽ làm tới mức độ này, cô ta duỗi tay muốn đoạt lấy tờ đáp án kia.

Kết quả bị Bạch Vũ đứng gần đó giành trước một bước.

Bạch Vũ cất kỹ tờ đáp án, nhẹ nhàng trả lời.

"Nam tiểu thư, tôi sẽ tra xét kỹ manh mối chuyện này, trả lại sự trong sạch cho cô. Hơn nữa sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào muốn bôi nhọ cô."

Tư thế khí định thần nhàn, cực kỳ dọa người.

Sau khi Tần Tinh Tinh hoảng loạn, cô ta bỗng nhiên đến gần Nam Tinh, thấp giọng nói.

"Nam Tinh, cô xác định muốn xé rách mặt với tôi trước mặt nhiều người như vậy? Không phải cô muốn biết tòng phạm sao? Trong Nam gia các người cũng có người chán ghét cô. Đến lúc đó cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!"

Nam Tinh nghe xong, dừng một chút, nhìn nụ cười đắc ý của Tần Tinh Tinh, cô bỗng nhiên mở miệng.

"Tần Tinh Tinh, tôi mong cô nên tự mình hiểu lấy, cá dù chết, lưới cũng không rách."

Nói xong, nụ cười trên mặt Tần Tinh Tinh cứng đờ.

Bởi vì ảnh hưởng của phòng phát sóng trực tiếp của Kim Đế, rất nhanh Nam Tinh lại bò lên hot search.

Trực tiếp được đưa lên vị trí số 1.

Võng hữu liên tục nói Nam Tinh 666 a.

"Cô gái vu hãm cho Nam Tinh là ai a, cô ta có thấy mất mặt hay không nhỉ, có muốn độn thổ rúc mặt xuống đất không?

"Cmn, quá lợi hại, từ lúc Nam Tinh lấy giấy ra viết đáp án, tôi liền biết cô gái này không đơn giản."

"Quá mạnh mẽ, vì sao tui là mẹ lại không sinh được một cô con gái như vậy?"

"Đây là đầu óc thần kỳ gì a?"

"Thật soái a!"

"A a a a a a! Muốn điên rồi, mọi người nghe chị ấy nói câu cuối cùng đi, cá dù chết, lưới cũng không rách. Nam Tinh này quả thực cầm kịch bản của nữ chủ trong tay a!"

"Đúng đúng đúng, soái khí!"

"Quá sảng a! Ha ha ha ha ha, xuất sắc hơn cả phim truyền hình!"

"Tôi nhận ra cô gái này, là Tần Tinh Tinh!"

"Tần Tinh Tinh là ai a!"

"Tập đoàn Tần thị ở Tế thành, Tần Tinh Tinh này hình như có tí quan hệ với giải trí Tần thị. Chắc là bà con với chủ tịch tập đoàn Tần thị??"

"Giải trí Tần thị? Không phải chứ? Đó không phải là công ty Khoai Sọ đang làm à?"

"Cmn! Con cháu bà con của lão bản của Khoai Sọ đi bôi nhọ chị gái của Khoai Sọ gian lận??"

"Đây có tính là đấu tranh nội bộ không?"

"Trách không được cô gái này ngang ngược như vậy, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt gì!"

Chuyện này từng bước lên men.

Việc bị liên lụy ngày càng nhiều.

Rất nhanh, giải trí Tần thị lên hot search.

Không quá vài phút, giải trí Tần thị lên tiếng làm sáng tỏ, Tần Tinh Tinh chỉ là bà con xa, không liên quan gì tới quá trình vận hành của công ty, hơn nữa công ty bảo đảm, sẽ không ảnh hưởng tới công tác của Nam Vũ.

Nhưng lời thanh minh như vậy, sao fans có thể chấp nhận?

Ồn ào, một lượng lớn fans mò tới dưới weibo của giải trí Tần thị, tức giận mắng.

*

Nhất Trung Tế Thành, trong văn phòng giáo viên.

Cái người tên Kim Đế đó đi rồi.

Tần Tinh Tinh quỳ rạp xuống đất khóc ô ô ô, mà cùng khóc với cô ta còn có người bị cô ta tố giác, là chị họ Giả Tĩnh Vũ của Nam Tinh.

Giả Tĩnh Vũ khóc tới hoa lê dính vũ, nỗ lực lắc đầu phủi sạch quan hệ:

"Nam Tinh, chị thật sự không biết đó là đáp án khảo thí, chị thật sự không biết cô ta muốn vu hãm em, cô ta chỉ nhờ chị bỏ một tờ giấy vào cặp sách của em thôi. Chị chỉ làm mỗi vậy. Nam Tinh, chị là chị gái của em, chúng ta có huyết mạch tương liên a, sao chị có thể vu hãm em chứ? Em tin chị mà, đúng không?"

Giả Tĩnh Vũ một bên khóc lóc kể lể, một bên mở to đôi mắt, ý muốn tranh thủ sự đồng tình của Nam Tinh.

Nam Tinh duỗi tay, đẩy cô ta đang dính lấy người mình ra.

"Chúng ta rất thân quen?"

Thái độ xa cách lạnh nhạt, lập tức khiến cho Giả Tĩnh Vũ hỏng mất.

Lại lần nữa khóc rống lên.

Nam Tinh nhìn một phòng đầy tiếng khóc, mở miệng.

"Thầy cô, em hy vọng có thể thấy được một kết quả vừa lòng. Hy vọng các thầy cô sẽ xử lý theo lẽ công bằng."

Cô vừa nói hết câu, Tần Tây Trạch đi tới cửa.

Trong tay Tần Tây Trạch nắm chặt di động, trên đó còn mở giao diện Weibo, có vẻ vì nhìn được tin tức nên đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK