Mục lục
Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giáo sư Miêu Kình mô tả, đó là một kỳ tích.

Chỉ là, trong nửa năm qua, Bạch Vũ không hề cảm nhận được thiếu gia có chút dấu hiệu nào của sự vui vẻ.

Ngược lại, theo thời gian trôi qua, sát khí và u ám trên người thiếu gia càng lúc càng nặng.

Thiếu gia dường như, đang chờ đợi ai đó.

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Quyền Tự, ánh mắt của mọi người trong sảnh tiệc đều đổ dồn về phía anh.

Có người không nhịn được mà thầm đoán:

“Người này là ai? Sao chưa từng thấy bao giờ?”

“Đẹp trai thật đấy.”

“Vị này là ai nhỉ??”

Trong lúc bàn tán, không biết ai là người lên tiếng đầu tiên:

“Đây là nhị thiếu gia nhà họ Quyền, người vừa mới khỏi bệnh nặng, Quyền Tự.”

Lời vừa dứt, nhanh chóng lan truyền từ người này sang người khác, chẳng mấy chốc đã khắp cả sảnh tiệc.

Ánh mắt của vô số người đồng loạt bị thu hút.

Nam Tình đứng trên bục cao, mặc lễ phục, từ xa đã trông thấy Quyền Tự.

Cô cầm một ly rượu vang, khẽ lắc lư, dáng vẻ nhàn nhã, nhưng biểu cảm thì không hề thân thiện chút nào.

Nam Tình nghiến răng.

Cô không nhịn được mà quay sang Lộ Dịch An bên cạnh, nói đầy châm biếm:

“Chỉ là bị em gái tôi đá thôi mà, có cần phải thế không? Đến mức khiến tập đoàn Quyền Thị nhắm toàn lực vào nhà họ Nam sao?

Đúng là người đàn ông nhỏ nhen.”

Lộ Dịch An bên cạnh khẽ ho một tiếng, cảm thấy câu cuối của Nam Tình có ẩn ý gì đó.

Nam Tình liếc nhìn Lộ Dịch An:

“Tây Nguyên phái anh đến giám sát tôi đúng không? Sao nào? Sợ tôi ngoại tình à?”

Lời vừa dứt, lại khiến Lộ Dịch An ho khan thêm một trận.

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi cười giải thích:

“Nam Tình tiểu thư, sao có thể chứ. Ông chủ chỉ là lo lắng cho sự an toàn của cô thôi.”

Nói rồi, anh ta ngừng lại, tiếp tục:

“Ông chủ bảo, cô đã hứa với ngài ấy trong hai ngày gần đây sẽ đến Y Quốc gặp ngày ấy. Nên ngài ấy cử tôi đến đưa cô qua đó.”

Nam Tình uống cạn ly rượu vang trong tay:

“Gần đây tôi bận. Anh nói với anh ấy, tôi không đi được.”

Cô xua tay:

“Anh về trước đi.”

Dù Lộ Dịch An đã xử lý hàng trăm khách hàng khó tính, nhưng khi đối mặt với Nam Tình, anh ta vẫn cảm thấy bó tay chịu trận.

Người ta nói lật mặt là lật mặt, nói nuốt lời là nuốt lời.

Chuyện vừa mới hứa mấy ngày trước, quay ngoắt một cái đã không chịu làm.

Lại còn vẻ mặt khó chịu, đuổi anh ta đi ngay tắp lự, khiến anh ta hoàn toàn không biết làm sao.

Lộ Dịch An nhìn Quyền Tự bên dưới, bắt đầu bày kế cho Nam Tình:

“Tiểu thư Nam Tình muốn giữ công ty? Nếu anh ta thích em gái cô, cô có thể gả em gái mình cho anh ta. Vả lại, ba cô còn mới nhận một người em gái khác của cô về. Cô có thể chọn xem em gái nào giúp cô giữ được công ty, thì gả người đó đi.”

Nam Tình suýt bị sặc rượu vang.

Mỗi lần nghe Lộ Dịch An hay Bỉ nói chuyện, cô đều cảm thấy tam quan của mình sụp đổ.

Khi họ nói chuyện, họ xem con người như một loại tài nguyên để trao đổi hoặc tùy ý xử lý, dường như đó là chuyện đơn giản nhất trên đời.

Nam Tình nhìn Lộ Dịch An:

“Tôi chưa từng sống ở khu vực hỗn loạn của các anh, không hiểu quy tắc sinh tồn của các anh. Tương tự, đừng truyền đạt cho tôi những quan điểm của các anh.”

Lộ Dịch An sững người một chút, rồi nhanh chóng cười:

“Được rồi, Nam Tình tiểu thư.”

Nói xong, anh ta nhìn xuống dưới cầu thang, lại lên tiếng:

“Nhưng mà, ba cô dường như rất muốn để người em gái mới nhận kia tiếp cận anh ta.”

Nam Tình nhìn xuống.

Thấy Nam Kiến Quốc đã kéo Triệu Văn Giai đến trước mặt Quyền Tự.

Nam Tình cau mày.

Lộ Dịch An cười nói:

“Thật kỳ lạ, ba cô chưa từng sống ở khu vực của chúng tôi, nhưng lại hiểu rất rõ quy tắc dùng người để đổi lấy tài nguyên.

Cô là con gái ông ta, vậy mà lại chẳng học được chút nào.”

Hai cha con này, quả thật chẳng giống nhau.

Phải nói rằng, ba đứa con mà cặp cha mẹ này sinh ra, chẳng đứa nào giống họ cả.

Dưới bục.

Triệu Văn Giai mặc một chiếc lễ phục dài màu trắng, bước đến trước mặt Quyền Tự.

Cô ta nở nụ cười:
“Quyền Tự tiên sinh.”

Gọi một tiếng.

Quyền Tự ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta.

Nam Kiến Quốc cười nói:

“Quyền tiên sinh, đây là nhị tiểu thư nhà tôi, Triệu Văn Giai.”

Ngón tay Quyền Tự khẽ vuốt qua chiếc vòng bạc nơi cổ tay, như đang suy nghĩ điều gì đó:
“Nhị tiểu thư nhà ông?”

“Đúng vậy, Quyền tiên sinh. Hôm nay là sinh nhật của con gái tôi, tôi mời mọi người đến đây, một là để chúc mừng sinh nhật con bé, hai là để giới thiệu con bé với tất cả mọi người.”

Ông ta đưa tay, cầm lấy một ly champagne trên bàn bên cạnh, khẽ lắc.

Giữa hàng lông mày là một cảm xúc bí ẩn, khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ trên khuôn mặt anh.

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh:
“Tôi nhớ, mấy năm trước ông vừa nhận một người con gái, hôm nay lại định nhận thêm một người nữa?”

Nam Kiến Quốc làm vẻ mặt đau lòng:
“Quyền tiên sinh không biết rồi, người phụ nữ kia nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn, nhưng thật ra đầy mưu mô.

Cô ta làm giả kết quả xét nghiệm ADN, trà trộn vào nhà họ Nam, gần như chuyển giao hết tài sản nhà họ Nam đi nơi khác.

Loại lừa đảo như vậy! Tôi muốn kiện cô ta! Tất cả những gì Nam Tinh có được bây giờ, đều phải thuộc về con gái ruột của tôi, Triệu Văn Giai!”

Khi Nam Kiến Quốc đang nói một cách đầy căm phẫn, “két” một tiếng.

Cánh cửa khách sạn bị đẩy ra.

Nam Tinh đứng yên tại vị trí cửa, đội mũ lưỡi trai, toàn thân là một bộ quần áo đen.

Một năm rưỡi trước khi rời đi cô ăn mặc ra sao, thì nay trở về vẫn ăn mặc y như vậy, dường như không có gì thay đổi.

Cô đứng ở cửa, quét mắt một lượt.

Rất nhanh, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông đang được bao quanh như vì sao sáng giữa bầu trời.

Khi Nam Tinh nhìn thấy anh, cô siết chặt tay.

Anh đã khỏe lại.

Hơn nữa, trông có vẻ hồi phục rất tốt.

Trong sảnh tiệc đông người, không ai chú ý đến động tĩnh ở cửa.

Cho đến khi đằng sau cô vang lên giọng nói non nớt của Tống An An:
“Tinh Tinh, Tinh Tinh.”

Giọng nói trẻ con vang dội khiến không ít người quay về phía cửa nhìn.

Quyền Tự nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu nhìn qua.

Ban đầu anh chỉ lướt mắt qua một cách hờ hững, nhưng khi nhìn thấy Nam Tinh, ánh mắt anh chợt co lại.

Bàn tay đang cầm ly của anh lập tức siết chặt, “rắc”.

Chiếc ly vỡ vụn.

Tiếng thủy tinh vỡ, rượu champagne theo những ngón tay chảy xuống sàn nhà.

Cảnh tượng bất ngờ khiến các nữ khách mời xung quanh sợ hãi hét lên:
“A!”

Nhưng vẫn có một nữ khách mời táo bạo, nhanh chóng phản ứng, cầm khăn giấy tiến lên.

Giọng nói quan tâm dịu dàng cất lên:
“Quyền tiên sinh, ngài không sao chứ?”

Chỉ trong chốc lát, Quyền Tự đã bị đám đông vây quanh.

Nam Tinh và Quyền Tự lập tức bị cách biệt.

Sự u ám trong ánh mắt Quyền Tự bỗng chốc tràn lên, giữa cơn khó chịu.

Bỗng một bóng dáng từ đám người đi tới.

Nam Tinh vươn tay, gạt những người xung quanh, bước thẳng đến trước mặt anh, rồi đưa khăn giấy che lên mu bàn tay anh.

Cô một tay nắm lấy cổ tay anh, một tay cầm khăn giấy lau sạch vết rượu.

Hành động táo bạo này khiến mọi người xung quanh kinh ngạc và bắt đầu suy đoán.

“Người này là ai thế?”

“Tôi nhớ Quyền tiên sinh mắc chứng sạch sẽ mà?”

“Lần trước có một cô gái muốn lại gần Quyền tiên sinh, lập tức bị vệ sĩ lôi đi. Vậy mà vẫn có người không biết sống chết lao tới.”

“Ơ? Chuyện này là sao? Quyền tiên sinh dường như cứ nhìn cô ấy mãi.”

“Bọn họ quen nhau sao?”

“Nhìn không giống dáng vẻ người quen nhỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK