Ba gã tử sĩ bị mấy trăm người vây công, lại phối hợp với cung tiễn thủ bên ngoài, đang bị vây nhốt trong đó.
Bản thân Lam Phượng Hoàng bị trọng thương đã không còn lực chiến đấu, Lâm Uyển Nhi thì bị hạ cấm chế căn bản không thể sử dụng được năng lực, trước đó lại vận chuyển tử long khí diễm, dù chưa phóng xuất ra nhưng cũng đã tiêu hao không ít nguyên lực, lúc này chỉ có thể đứng nhìn một bên.
Lâm Khiếu Đường tự nhiên trở thành đối tượng chính bị công kích, Nam Cung Bác, Nam Cung Nha Nguỵêt, Phùng Thiên Đạo và Nam Cung Phỉ Phỉ, bốn đại cao thủ cùng xông lên có thể vây khốn được hắn.
Hiện tại Lâm Khiếu Đường dù cho tu vi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể chịu nổi sự công kích của cả bốn người này.
Trên thực tế, vừa đánh bại Thu Ý là có chút may mắn, vừa mới đánh Lâm Khiếu Đường đã dùng toàn lực, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, lại thêm nguyên lực quái dị của mình, vũ kỹ cổ quái và sự bảo hộ của nguyên sa, làm cho Thu Ý không đánh giá đúng thực lực.
Nếu luận thực lực chân chính mà nói, Lâm Khiếu Đường tuyệt đối không thể chống lại được Thu Ý, bất quá kết quả so đấu thắng hay bại cũng không hoàn toàn dựa vào thực lực quyết định, trừ phi là cao hơn rất nhiều, đã không còn cùng một cấp bậc vậy thì còn nhiều yếu tố khác quyết định.
Cái gọi là hai quân giao chiến người dũng cảm thắng.
Trận đấu của hai người lúc trước chính là như vậy, Thu Ý thua ở trên tâm lý, kỳ thực hắn chỉ là bị một chút tiểu thương, cũng không ảnh hưởng quá nhiều, thế nhưng phòng tuyến tâm lý đã tan vỡ, cảm giác thấy đối thủ rất mạnh, khó đối phó, càng sợ hãi người sau lưng Uyển Nhi chạy đến, người đó hắn tuyệt đối không thể trêu vào.
Nếu không phải Địch Long uy bức lợi dụ, Thu Ý dù cho có tám lá gan cũng không dám hạ thủ vào nữ nhi của Lâm Liệt, cái này rõ ràng là muốn chết.
Bất quá khi lợi nhuận đạt được vuợt qua cái hại thì Thu Ý cam tâm tình nguỵên thử mạo hiểm một lần, thế nhưng khi thực sự chuẩn bị hạ thủ thì vô luận là trên mặt thong dong như thế nào trong lòng cũng kịch liệt giao động nhất định.
Bốn đánh một, Lâm Khiếu Đường khổ chiến hơn mười hiệp cũng có chút không chịu nổi. Nếu như không phải Nam Cung Phỉ Phỉ và Nam Cung Nha Nguỵêt có ý định thả người thì Lâm Khiếu Đường sợ là đã bị đánh bại.
Phùng Thiên Đạo phóng xuất ra một đạo thanh quang đánh vào giữa ngực Lâm Khiếu Đường. Phanh một tiếng, lui về phía sau hơn mười bước mới đứng vững thần hình.
Phốc, rốt cuộc không ức chế được khí huyệt nhộn nhạo trong người, phun ra một ngụm máu đen, Lâm Khiếu Đường không cam lòng lau đi vết máu nơi khoé miệng.
Nguyên sa cũng không thểhoàn toàn ngăn cản được thanh quang, bên ngoài bị đánh thủng một lỗ, thân thể của chủ nhân bị đã bị đánh trúng.
Ba gã tử sĩ bị bao vây trong đám người vẫn sừng sững không ngã, chỉ là công kích càng ngày càng thong thả, không ngừng có vết thương mới trên người bọn họ.
Thể lực tiêu hao thật lớn đã làm cho Lâm Khiếu Đường không thể khống chế được hơn mười khoả quang đạn, thỉnh thoảng bị pháp bảo của bốn người, thanh quang đánh lên người một chút, thậm chí có đôi khi công kích thuật pháp rất nhỏ cũng không đỡ được.
- Khiếu Đường ca ca, không cần quan tâm Uyển Nhi, ngươi đi trước!
Lâm Uyển Nhi lo lắng nói.
Vết máu nơi khoé miệng của Lâm Khiếu Đường hiện rõ, vung tay cười khẽ
- Ngày hôm nay Khiếu Đường ca ca của ngươi không thể đem ngươi ra khỏi Nam Cung gia tuyệt đối sẽ không đi.
Lâm Uyển Nhi mặc dù không tình nguyện, nhưng nghe được những lời này trong lòng không khỏi ngọt ngào, so với ăn mật đường còn muốn ngọt hơn, không kìm được nở nụ cười, lẩm bẩm nói:
- Khiếu Đường ca ca, cảm ơn ngươi, bất quá Uyển nhi vẫn muốn ngươi đi trước, có những lời nói này của ngươi là đủ rồi.
Không biết vì sao, trên mặt của Nam Cung Phỉ Phỉ hiện lên vẻ hâm mộ, trên khuôn mặt xẹt qua một tia rung động, tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, liếc mắt nhìn về phía thanh niên lại bị một đạo thanh quang bắn trúng, giơ thanh kiếm lên tiếp tục phóng đến.
Thế công của Phùng Thiên Đạo và Nam Cung Bác sắc bén dị thường, trên người Lâm Khiếu Đường đã có rất nhiều chỗ bị pháp bảo gây thương tích, hầu như đứng thắng cũng không ổn định, nhưng vẫn như cũ không hề sợ hãi tiếp tục nghênh đón công kích.
- Thực là quật cường!
Nam Cung Nha Nguyệt nói nhỏ một tiếng, bốn năm trước cho rằng người này chỉ là một lẻ ăn chơi vô dụng, nguyên lai đó chỉ là bề ngoài mà thôi, nghĩ đến nếu như không có điểm cố chấp làm sao có được một thân tu vi như ngày hôm nay.
- Lâm tiểu huynh, bốn năm trước, lão phu đối với ngươi dùng một số thủ đoạn không hay lắm, chung quy là thiếu ngươi, hôm nay tu vi của Lâm tiểu huynh lại cao như vậy, lão phu bội phục, hôm nay thả cho ngươi một con ngựa, nếu như ngươi thành thật ly khai, lão phu tuyệt không ngăn trở.
Con mắt già lão của Nam Cung Bác quét ngang nói.
Phùng Thiên Đạo vừa mới nghe được những lời vừa rồi vội hỏi:
- Nam Cung tộc trưởng, sao lại có thể thả hổ về rừng? Giết hắn sau này võ tông thiếu một viên dũng tướng.
Nam Cung Bác xua tay nói:
- Phùng đạo hữu không cần nhiều lời, đây là việc riêng tư của lão phu và vị tiểu huynh đệ này, không liên quan đến ai khác, lão phu tự có chừng mực, Lâm tiểu huynh, ngươi có bằng lòng hay không?"
- Tốt! Lão tử cũng đang rất mệt mỏi, không muốn đánh nhau nữa.
Lâm Khiếu Đường mang theo một thân đầy vết thương đang chảy máu, lại vẫn tươi cười như cũ, không hề nhìn ra vết thương gây cho hắn chút thống khổ nào.
Lâm Khiếu Đường chăm chú nói:
- Ta đây có thể đi, Nam Cung lão…tộc trưởng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu như ngươi lừa ta thì là vương bát đản.
Hai tay Nam Cung Bác chắp phía sau, trên mặt không hề vui mừng
- Lão phu đã nói được tự nhiên sẽ làm được, ngươi đi đi!
- Hảo, ta ơn Nam Cung tộc trưởng, Uyển Nhi, chúng ta đi!
Lâm Khiếu Đường chạy lên bậc thang, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Uyên Nhi, liền theo hướng ngoài đình viện chạy đi, vẻ mặt Lam Phượng Hoàng ngạc nhiên.
Khuôn mặt già nua của Nam Cung Bác nhất thời đỏ bừng, Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung Phỉ Phỉ có chút buồn cười, người này chính là hợp thể của vô lại và anh hùng.
Phùng Thiên Đạo tung ra vài đạo phù, thanh quang loé lên, phóng ra ngoài, đánh về phía Lâm Uyển Nhi, Lâm Khiếu Đường căn bản không cần suy nghĩ nhiều, một tay đẩy ngã Lâm Uyển nhi xuống đất, bản thân lấy ngực đón đỡ, phanh, đạo thanh quang lần này uy lực lớn hơn trước khá nhiều, Lâm Khiếu Đường như đạn pháo bắn ngược lại, va chạm vào một bức tường phía sau mới ngừng thân hình lại được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Nam cung tộc trưởng, ngươi giảng đạo nghĩa cùng với người này, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, có ích gì đâu.
Phùng Thiên Đạo căm giận nhìn Nam Cung Bác, con mắt cũng như phảng phất nói:
- Lão gia này, ta đã nói với ngươi rồi, ai bảo ngươi không chịu nghe, hiện tại bản thân muốn đập đầu vào tường, ngu ngốc!
Lâm Khiếu Đường từ đống đổ nát chui ra, Lâm Uyển Nhi thấy những vết thương chồng chất của Lâm Khiếu Đường, tử quang trong mắt chợt loé, hoả diễm từ từ bốc lên từ cánh tay nhỏ bé, một bàn tay to lập tức nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn xinh xắn
- Không nên bướng bỉnh.
- Khiếu Đường ca ca, ngươi đi nhanh đi, Uyển Nhi không có việc gì, tối đa là bế quan hai ngày mà thôi!
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Uyển Nhi không ngừng chảy mồ hôi.
Khuôn mặt đầy vết máu của Lâm Khiếu Đường mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Khiếu Đường ca ca của ngươi không có chuyện gì, hai cỗ khí tức khổng lồ đang cấp tốc phóng về hướng này, chỉ cần cầm cự được đến lúc đó, hẳn là không có việc gì.
Nam Cung Bác thật đúng là tự dựng tường đập vào đầu, không tiện xuất thủ, Nam Cung Nha Nguyệt và Nam Cung Phỉ Phỉ lại không dùng hết toàn lực, thực tế chỉ có một người Phùng Thiên Đạo độc chiến.
Áp lực lên người Lâm Khiếu Đường từ từ giảm đi, thế nhưng kết quả của trận quyết đấu này tựa hồ đã rõ ràng, chỉ là vấn đề thời gian.
Đúng lúc này, trên bầy trời đột nhiên biến động bất ngờ.
Cửu Long hư ảnh của Nam Cung phủ trong nháy bắn bị hai cỗ lực lượng cường đại dị thường ép tiêu diệt, chỉ vang lên mấy tiếng liền biến mất không thấy.
Mọi người của Nam Cung gia quá mức sợ hãi, đây là kết trận phòng ngự cao cấp mà toàn tộc vẫn kiêu ngạo, đã từng vô số lần cứu được gia tộc trong cơn nguy khốn, lúc nay lại bị phá hỏng ngoại trận đơn giản như vậy!
Trên bầu trời bị một tầng kim quang bao phủ, ngay cả đám mây cũng biến thành kim vân, bên cạnh còn có một tầng lục vân bị đẩy đi.
Kim vân cách đó rất xa, mà lục vân đã bay đến phía trên Nam Cung phủ.
Giống như thiên thần hạ phàm, kì cảnh liên miên.
- Đồ nhi của ta thật tốt, cư nhiên đối phó không được ngay cả hai võ sư nho nhỏ, thực sự là mất mặt vi sư a!
Trong đám mây lục sắc truyền ra âm thanh trầm trầm.
- Sư thúc?
Phùng Thiên Đạo và Nam Cung Nha Nguyệt hầu như song song nói.
Đám màu xanh sắc bỗng nhiên tụ tập lại vào một chỗ, lục quang chợt loé, một bóng người lục sắc từ trên trời hiện ra chân thân, đáp xuống đình viện của Nam Cung gia.
Người mới đến diện mục thanh nhã, nhìn qua bất quá bốn năm mươi tuổi, trên người mặc áo bào màu xanh, thêu rất nhiều kí hiệu đồ án khác nhau, thắt lưng còn đeo một túi thơm toả ra mùi thơm nhàn nhạt, nhìn qua thì đây là một người hoà nhã, rất chú trọng đến dáng vẻ.
Theo sau chính là một trung niên nhân rất nhã nhặn, trên người toả ra khí tức cực kỳ kinh khủng, không ít người của Nam Cung gia cảm thấy áp bách cực kỳ khó chịu, thậm chí một số người có tu thấp bắt đầu nôn mửa.
Lam Phượng Hoàng cảm thấy cả người lạnh run, phảng phất giống như bị nhốt vào hầm băng, nếu không phải bản thân bị trọng thương cũng không đến nỗi như vậy nhưng như thế cũng đủ biết Địch Long đáng sợ như thế nào.
Lâm Khiếu Đường chỉ cảm thấy vết thương truyền đến trận trận đau đớn, phảng phất như khí tức cường đại toả ra trên người trung niên kia rất không thích vết thương trên người, tại vết thương của hắn mà tuỳ ý chà đạp.
Tu vi của người này sớm đã vượt quá tưởng tượng của mọi người, sư giai trong mắt người của các đại gia tộc trong chốn phàm trần đã sớm là tồn tại cao cấp nhất.
Thế nhưng tại tu luyện giớí, sư giai nhiều nhất chỉ là giai đoạn thứ hai mà thôi, với đại đã số người mà nói sĩ giai là cấp nhập môn cơ sở, sư giai là một tầng chứng nhận, chứng nhận ngươi có năng lực tiếp tục sinh tồn, kéo dài trong tu luyện giới mà thôi, không hơn.
Chỉ khi đến đại sư giai mới chính thức công nhận ngươi là một cao thủ!
Nhưng mà trung niên nhân trước mắt rốt cuộc đã tu luyện đến giai vị nào, căn bản là vô pháp đoán ra, chỉ cảm thấy nguyên lực trong cơ thể của hắn giống như núi lửa phun trào, vĩnh viễn vô cùng vô tận.
Địch Long!
Nam Cung Bác thất kinh, lão quái vật này sao lại tới nơi này.
Trung niên nam tử liếc mắt nhìn thật sâu đám mây màu vàng xa xa đang không ngừng tiếp cận, trên mặt lộ vẻ thích ý mỉm cười, tựa hồ như đang suy nghĩ đến loại mỹ sự gì đó.
- Lâm Liệt a Lâm Liệt, lão phu thực sự muốn nhìn biểu tình mất đi nữ nhi của ngươi, lúc đó nhất định sẽ rất đặc sắc!
Địch Long thì thào tự nói, trên tay chợt hiện ra một hoả cầu loè loè màu xanh.
Không, đó không phải là hoả cầu, là một quả bóng nước, chỉ là trong đó bốc lên nguyên khí quá mức kịch liệt, thoạt nhìn có chút giống như lửa cháy mạnh bốc lên.
Địch Long chậm rãi hạ hai mắt đang ngước nhìn đám mâu màu vàng trên bầu trời xuống, nhìn thẳng hướng Lâm Uyển Nhi, đạo đạo hàn quang trong mắt bắn ra, phảng phất như chỉ cần ánh mắt này cũng có thể giết chết thiếu nữ,
- Con của ta, hôm nay ngươi có thể ngủ yên rồi, vi phụ nhất định báo mối huyết hận thâm thù cho ngươi ngay bây giờ."
Lúc này trên bầu trời quang mang trong đám kim vân bắn ra bốn phía, một thân ảnh màu hoàng kim từ đó phóng ra, như một chùm ánh sáng hoàng kim đi qua tầng mây hạ xuống mặt đất…
- Ha ha ha!
Địch Long cười lớn một tiếng, quả bóng nước màu xanh bay lên trời, hoá thành lục quang bắn về phía Lâm Uyển Nhi.
Lâm Khiếu Đường hét lớn:
- Nguyên sa, trảo long thủ, hồn liệt chỉ!
Kỳ thực từ lúc trung niên nam tử mặc áo bào màu xanh từ trên trời hạ xuống thì Lâm Khiếu Đường đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Trảo long thủ mạnh mẽ bắt tới, đẩy thân thể nhỏ nhắn của Lâm Uyển Nhi lui ra xa mấy trượng, nguyên sa tụ tập thành hoả cầu, cùng với ba mươi sau khỏa hoả cầu tụ tập cùng một chỗ, đón đỡ quả bóng nước màu xanh.
Ầm ầm nổ vang, một đoá nấm vân khổng lồ màu xanh mĩ lệ bốc lên trời cao, toàn bộ đình viện trong nhắy mắt biến thành phế tích.
Mười mấy tên gia tướng Lâm gia cũng bởi vì cự ly quá gần, ngay cả kêu lên thảm thiết cũng không kịp liền biến thành tro tàn…