Bên trong động thất đại nguyên tỉnh vốn trước có đến mười trượng nhưng hôm nay bán kính thu nhỏ lại chỉ còn không đến hai trượng, mà khí nguyên cũng không còn dày đặc như trước nữa.
Bốn viên kỳ đan huyền phù tại trung ương động thất tản mát ra dược lực nồng đạm, tam nữ căn bản không thể tiến gần, nếu không phải Lâm Khiếu Đường trước đó gia trì thêm cho các nàng một tầng nguyên khí bảo hộ thì hẳn là chắc chắn đã bị độc lực trực tiếp giết chết.
- Đây là bốn viên Thiên nguyên đế độc đan, độc lực bên trong có thể giết chết vài tu luyện giả linh hồn giai, coi như là địa vương giai cũng khó có thể chịu nổi, các ngươi có dám ăn không?
Lâm Khiếu Đường nhãn thần bình tĩnh nói.
Đôi mắt Tân Tây Á chợt lóe sáng, thân ảnh nhoáng một cái đã trực tiếp xông lên, tự nhiên là muốn lấy một viên ăn vào, thế nhưng không ngờ chưa tiếp cận được đan dược đã bị dược lực cường đại đẩy lùi lại.
Tiểu Lan cùng Tố Tố cũng muốn thử một chút, đồng dạng cũng không thể tiếp cận.
Lâm Khiếu Đường thấy tam nữ cùng một bộ dáng chật vật như vậy liền cười nói:
- Cứ như vậy mà ăn sao, dù cho là thần tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi, ta chỉ hỏi các ngươi là có dám hay không mà thôi, chứ thật ra cũng không cho các ngươi ăn. (Thằng này ác vãi)
- Lão đại thật biết thừa nước đục thả câu, Tiểu Lan chỉ biết chắc một điều là người sẽ không hại chúng ta.
- Mạng Tân Tây Á chính là chủ nhân ban cho, chủ nhân muốn Tân Tây Á làm cái gì, Tân Tây Á cho dù là chết cũng sẽ làm như vậy.
- Đồ nhi nghe theo lời sư phụ an bài.
Nhìn ba nữ tử khả ái dĩ nhiên lại coi mình như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, Lâm Khiếu Đường không hiểu sao chỉ biết lắc đầu, bất quá trên mặt cũng lướt qua một vẻ tự đắc ngoài ra còn có thích thú mỉm cười.
- Mỗi một lần các ngươi chỉ có thể ăn vào lượng đan dược bằng một phần trăm, sau đó lập tức nhập định bắt đầu dung hợp tiêu hóa dược lực. Độc nguyên lực ẩn chứa bên trong thì cứ giao cho ta, bất quá các ngươi phải phục dụng cách nhau, không thể cùng nhau phục dụng, bằng không ta sẽ không thể chiếu cố được hết, nếu là để cho độc lực xâm nhập vào xương tủy thì thân thể sẽ rất khó có thể giữ được, nội linh cũng rất có thể bị độc mà chết.
Lâm Khiếu Đường cẩn thận dặn dò.
Tu luyện chi đồ (con đường tu luyện) vốn là đạp qua mạo hiểm mà tiến, không thành công tự nhiên hi sinh thân mình. Đây cũng là điều mà mỗi người truy cầu đại đạo đều phải giác ngộ, tam nữ tự nhiên không phải là ngoại lệ.
Tam nữ cũng không biết bốn viên đan dược trước mắt này thuộc loại nào, nhưng nếu được lấy ra từ một vị tu luyện giả địa vương giai nhất định không phải là vật phàm, ăn vào có lẽ sẽ nguy hiểm, nhưng đã có tu luyện giả địa vương giai trợ lực tự nhiên so với mình tu luyện đầu đuôi không thông thì mạnh hơn nhiều lắm.
Lâm Khiếu Đường đem một viên Thiên nguyên đế độc đan phong ấn rồi thu lại, còn lai ba viên mỗi một viên cẩn thận phân thành một trăm phần nhỏ.
Tân Tây Á có tu vi thâm hậu nhất nên là người thứ nhất phục dụng, mặc dù đả giảm thiểu phân lượng rất nhiều nhưng chỉ một phần nhỏ bé đó khi vào trong bụng cũng đã phát ra dược lực và độc lực cường đại mà nàng khó có thể chịu nổi.
- Ghi nhớ thật kỹ, không được phân tâm, chỉ cần tĩnh tâm dựa theo phương pháp tu luyện của mình mà vận chuyển tâm pháp, còn chuyện hấp thu dược lực, độc lực thì không cần phải quản đến!
Lâm Khiếu Đường một mặt dặn dò, một mặt chậm rãi huyền phù trong không trung.
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Lan và Tố Tố, Lâm Khiếu Đường ngồi xếp bằng trong không trung bỗng nhiên dựng ngược người lên, cùng đối đỉnh đầu với Tân Tây Á, cả hai chỉ cách nhau khoảng ba mươi tấc mà thôi.
Một linh thể màu tím chừng mười tấc từ thiên linh cái của Lâm Khiếu Đường xông ra, đây chính là tử sắc nguyên linh, hình dạng so với Lâm Khiếu Đường hoàn toàn giống nhau, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.
Nguyên linh và chân linh tương đối giống nhau, nhưng có độ ngưng tụ cao hơn, linh thể trong suốt nhưng lại không hề như hư ảo, mà là một dạng tinh thể giống như thực chất vậy.
Tử sắc nguyên linh vừa mới chui ra liền tiến vào bên trong thiên linh cái Tân Tây Á, làm cho biểu tình thống khổ của Tân Tây Á nhanh chóng giảm xuống, mồ hôi lạnh cũng từ từ bốc lên.
- Tiếp theo mình cũng như vậy sao?
Tiểu Lan và Tố Tố nhìn nhau, vừa nghĩ đến rất nhanh mình sẽ phải trải qua cái loại phương thức tu luyện kỳ dị này, trong lòng nhất thời hưng phấn không ngớt. Nhị nữ đều tận lực ngăn chặn tâm tình ba động, đều tự mình tại một chỗ trong động thất tiến hành tĩnh tọa chuẩn bị cho bất kỳ lúc nào cũng có thể tiến hành phương thức tu luyện kia.
Thời gian như bánh xe quay đều không ngừng nghỉ.
Một năm.
Mười năm.
Mười lăm năm!
Địa Linh Hồ sau khi mực nước bị hút đi mất một phần ba đã dần khôi phục lại trạng thái như lúc ban đầu, mọi thứ bên trong động huyệt vẫn như cũ, mà một nam ba nữ ngày đó tiến vào như đã biến mất khỏi thế gian, theo thời gian trôi đi vẫn chưa hề có dấu hiệu tiến ra khỏi hồ.
Tròn một giáp (sáu mươi năm) trôi qua!
Theo việc vị tam nguyên lão Thiên Hà Tông thất tung hơn bẩy mươi năm, tu luyện giả Nam Xuyên Giới từ lâu đã quên mất sự tồn tại của người này, rất nhiều người đều cho rằng vị đệ tam nguyên lão này hơn phân nửa đã ngã xuống tại Đại Hạ, nơi đất khách quê người.
Danh vọng Thiên Hà Tông cũng theo đó rơi xuống như lúc ban đầu, môn nhân đệ tử cũng từ từ trầm xuống. Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân tuy rằng vẫn tọa trấn tại môn phái như trước nhưng tu vi của hai người vẫn chỉ tăng lên rất chậm rãi, thậm chí còn chững lại, hơn nữa cơ bản là phong bế môn phái cắt đứt liên hệ với bên ngoài, Thiên Hà Tông thuận lý thành chương tại Vạn Sơn Đạo Minh biến thành môn phái nhị lưu, mà ở toàn bộ tu Nam Xuyên Giới miễn cưỡng xem như là thuộc hạng tam lưu.
Thiên Hà Tông cũng trở thành một mảnh trầm tịnh, một phần tư lãnh địa bị ba phái còn lại nương theo các loại lý do dần dần chiếm đóng. Nếu không phải lão quái Thiên Kiều Lão Nhân vẫn còn, sợ là ba phái khác đã sớm mạnh mẽ chia cắt Thiên Hà Tông rồi.
Bất quá, tuy rằng tình trạng Thiên Hà Tông ngày càng quẫn bách, thế nhưng nhị vị nguyên lão lại thủy chung bảo trì trầm mặc và nhẫn nhịn, tỏ vẻ không muốn tranh đoạt với người khác, phảng phất như là đã rời khỏi tu luyện giới. Bất quá dù sao hai người cũng là tu luyện giả linh hồn giai, chỉ cần không đến mức mạng vong thì vẫn có thể giữ cho môn phái một thời thái bình. Danh vọng môn phái tuy là không còn như trước nhưng coi như là an bình ổn định.
Đảo Đỉnh Sơn bên ngoài đại môn, bốn gã đệ tử thủ vệ lười nhác đứng trên bãi đá, thỉnh thoảng cười nói với nhau một câu, bỗng nhiên phía xa có một đoàn mây đen kéo tới.
Ma nguyên nồng nặc khiến cho bốn gã đệ tử sợ đến mức rắm cũng không dám đánh đến một cái. Mây đen vừa đến trước đại môn lập tức cuốn lui, tức thì một đại hán gã trung niên mặc đạo bào màu đen, sắc mặt ngăm ngăm đen xuất hiện trước mặt.
Đại hán mặc hắc bào tùy ý đảo mắt, bốn gã đệ tử như ngồi trên đống lửa, ngực càng nặng nề, người đến chính là có ý đưa thư, tựa hồ là người âm La Điện.
Chỉ chốc lát lại tới một gã lão giả mặc hôi bào và hai nam tử trung niên mặc thanh bào, bốn gã đệ tử không có khả năng thăm dò tu vi những người này, đương nhiên bọn họ không dám dò xét.
Đại hán mặc hắc bào rõ ràng là đang chờ đợi ba người này đến, người vừa mới đến liền trực tiếp tiến vào đại môn Thiên Hà Tông, coi như không nhìn thấy bốn gã đệ tử kia.
Hành động này đối với bốn gã đệ tử đúng là coi thường, càng coi khinh đối với Thiên Hà Tông, rõ ràng không xem môn phái này để trong mắt.
Khi bốn người kia đi xa, bốn gã đệ tử nhất thời như mới vừa trải qua một hồi đại chiến sinh tử, toàn thân vô lực, lập tức dồn hết sức bò đến bậc tam cấp.
- Bọn họ là ai? Chúng ta có nên thông báo một tiếng với chưởng môn sư thúc?
Một gã đệ tử còn trẻ tuổi phục hồi được tinh thần đầu tiên, hỏi.
- Hay là thôi đi, không phát hiện bộ dáng người ta hay sao? Rõ ràng là đến đây gây chuyện, coi như là chưởng môn sư thúc có đến đây cũng chỉ làm thinh mà thôi, loại chuyện này chỉ có thể dựa vào nhị vị nguyên lão sư thúc tổ mà thôi, mà hiện tại nhị vị sư thúc tổ hẳn là đã biết có người tới, cũng không cần chúng ta phải vẽ rắn thêm chân.
Một gã đệ tử trung niên trả lời.
- Ai, không biết lúc này lại muốn phái ta cắt đi một phần địa giới nào đây, đại hán mặc hắc bào vừa mới tới kia trước đây đã tới một lần, dường như là đại nguyên lão âm La Ma Quân của âm La Điện.
Một gã đệ tử khác ca thán.
Vừa nghe đến bốn chữ âm La Ma Quân, ba gã đệ tử còn lại nhất thời hoảng sợ rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Người ta chính là nhân vật số một số hai trong Vạn Sơn Đạo Minh, hơn ba trăm năm trước đã tiến vào bực tu vi kinh khủng linh hồn giai hậu kỳ, bốn gã đệ tử đối với tiền đồ môn phái lại càng thêm lo lắng, thậm chí bắt đầu mơ hồ có ý định rời khỏi môn phái, cũng bởi vì tư vị bị người ta khi dễ thực sự không dễ chịu gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Đại nguyên lão, chúng ta vì sao lại phải đi bộ vào, trực tiếp xông vào có phải xong không, ta xem hai tên Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân kia làm thế nào?
Đại hán mặt đỏ mặc đạo bào màu xanh chính là một trưởng lão âm La Điện không hiểu nổi hỏi, trong lời nói càng để lộ ra ý miệt thị đối với một Thiên Hà Tông nhỏ yếu vô năng kia.
Âm La Ma Quân lạnh nhạt nhìn đại hán mặt đỏ âm u nói:
- Đã là một trưởng lão mà làm việc vẫn không biết động não, Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân tự nhiên là không dám, nhưng kết trận bên trong môn phái của người ta lại có thể đùa được hay sao?
Đại hán mặt đỏ còn cố nói:
- Thế nhưng bằng vào thần thông của đại nguyên lão, với điểm kết trận nho nhỏ như vậy làm sao mà ngăn cản được đây.
Lúc này một lão giả mặc hôi bào bên cạnh không nhịn được cười nói:
- Ngu ngốc, ngươi cho rằng đến môn phái người ta giao chiến sao? Huống hồ cho dù có thể phá nhưng cần gì phải làm những điều thừa, chúng ta chỉ cần đi lên một đoạn, hai lão nhuyễn đản (trứng mềm) kia chẳng phải tự mình ra đón tiếp chúng ta hay sao?
Đại hán mặt đỏ bị một tiếng mắng chửi trực tiếp đến á khẩu, cả đường đi tiếp không dám nói câu nào nữa.
Bất quá nhóm bốn người đi được chừng nửa canh giờ, cũng không thấy bất luận là ai trong hai người Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân đi ra nghênh đón, tựa hồ hai người đều không ở trong môn phái. Cả đường đi chỉ gặp một vài tên đệ tử Thiên Hà Tông, dù có hỏi những tên này thì chúng cũng không biết nguyên lão ở nơi nào.
Bốn người rốt cuộc lựa chọn phi hành, một đường đến cũng không gặp bất luận kết trận nào, toàn bộ Thiên Hà Tông vẫn trong sự an tường yên lặng so với trước kia không hề có gì khác biệt.
- Lẽ nào hai lão gia hỏa này đang bế quan?
Lão giả mặc hôi bào buồn bực nói.
Âm La Ma Quân như có chút giật mình, nhìn về đại điện Thiên Hà Tông cách đó không xa nói:
- Không nghĩ tới hai lão gia hỏa này cũng biết tự cao tự đại.
Lão giả mặc hôi bào rất nhanh cảm ứng được phía trước đại điện có hai cỗ khí nguyên quen thuộc, Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân tựa hồ cố ý không ra nghênh tiếp nên trong lòng không khỏi giận dữ nói:
- Hừ, hai kẻ sợ chết mà cũng dám tỏ ra bộ dáng cốt khí, một lúc nữa sẽ để cho các ngươi đẹp mặt.
Rất nhanh âm La Ma Quân đã thăm dò được một vài cỗ khí nguyên cao thâm hơn hẳn so với Lạc Trần Tử cùng Thiên Kiều Lão Nhân nói:
- Hình như là có khách đến?
- Dường như là người của Phi Tiên Môn!
Lão giả mặc hôi bào nhướng mày nói.
- Không nghĩ tới Hoa Trần Tiên Tử so với bản quân còn nóng ruột hơn, chỉ là không biết đã cùng với hai lão già nhu nhược kia nói chuyện thế nào rồi.
Âm La Ma Quân trầm giọng nói.
- Hoa Trần phỏng chừng có mục đích giống chúng ta, muốn cho hai tên nhu nhược kia đi làm pháo hôi.
Lão giả mặc hôi bào như dự liệu trước nói.
Phút chốc, bốn người âm La Ma Quân đã hạ xuống trước đại điện Thiên Hà Tông. Đi vào trong đại điện, một hình ảnh lập tức đập vào trong mắt, Hoa Trần Tiên Tử mang theo hai gã nguyên lão Phi Tiên Môn đang ngồi ngay ngắn trên ba chiếc ghế thái sư phía bên trái đại điện.
Lạc Trần Tử và Thiên Kiều Lão Nhân cũng không có nơi đây, tựa hồ đang bận công việc gì đó, lúc này trên ghế chỉ có một nữ tử tuổi còn trẻ ngồi đó.
Âm La Ma Quân nhất thời có chút kỳ quái, với tính tình Hoa Trần Tiên Tử sao lại có thể cùng với hai lão nhuyễn đản kia làm bộ đàm phái với tư thái này, trên mặt mơ hồ lại còn hiện ra một tia kiêng kỵ nữa.
Âm La Ma Quân nhìn lướt qua nữ tử đang ngồi trên ghế kia, lúc trước lão vẫn còn không để vào mắt, nhưng sau khi nhìn kỹ lại lão mới nhất thời cả kinh, nữ tử này cư nhiên đã là linh hồn giai trung kỳ đỉnh phong, Thiên Hà Tông từ lúc nào có thêm một vị nguyên lão vậy.
Nữ tử ngồi trên ghế nhìn thấy bốn người âm La Ma Quân tiến đến, trên mặt cũng không hề có chút ngoài ý muốn, rất tự nhiên cười nói:
- Các vị, vị này chắc là La đạo hữu đại nguyên lão âm La Điện, bản tông bởi vì có một chút việc vặt nên không thể đón tiếp từ xa, mong rằng La đạo hữu thứ lỗi.
Âm La Ma Quân sửng sốt một chút, rất nhanh khôi phục lại như thường nói:
- Xin hỏi vị tiên tử là? Trong trí nhớ của bản quân tựa hồ chưa từng gặp qua.
Nữ tử ngồi trên ghế hơi chỉnh tay một chút nói:
- Nữ tử vừa mới đảm đương chức vụ nguyên lão bản tông, họ Lâm, tên chỉ có một chữ: Lan!
- Nguyên lai là Lan tiên tử, thất kính thất kính rồi!
Âm La Ma Quân lập tức chắp tay nói.