Mục lục
Đấu Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vân Phi!

Trong thế hệ thanh niên anh kiệt Lâm gia hiện nay hắn xứng đáng là người nổi bật nhất, ổn định tại vị trí đệ nhất trong chín năm liền, cho đến khi ba tháng trước có truyền ra một lời đồn trong thế hệ của hắn rốt cuộc cũng có người vượt qua hắn, nhưng chưa hề được chứng thực.

Tuy là trưởng tôn của đại trưởng lão, nhưng những ưu đãi đối với Lâm Vân Phi cũng không phải rất nhiều, tu luyện vũ kĩ cũng rất bình thường, nhân giai đê cấp vũ kỹ-------kim cương thối, một loại cao giai vũ kỹ tương đối phổ cập.

Lâm Vân Phi dùng những động tác đơn giản, hô…………… chỉ nghe thấy tiếng gió thổi, ba, vang vọng, trên lam ma thạch đã hiện ra số liệu.

"Nguyên lực giá trị 322 độ, 1 tinh võ vệ!"

Quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, một thế hệ Lâm gia đệ nhất nhân không thể không có biểu hiện kinh người được.

Thế hệ thanh niên rốt cuộc xuất hiện hai vệ cấp đệ tử, đây chính là chuyện của trăm năm trước!

Bất quá phản ứng dưới đài cũng không phải rất mãnh liệt, bởi vì kết quả này là vốn phải có, thế mới phù hợp với cái tên Lâm Vân Phi.

Trái ngược với Lâm Vân Phi luôn luôn bình thản, trong mắt chúng đệ tử Lâm gia thì Lâm Bình có vẻ lãnh ngạo quái gở, khó tiếp cận, là một gã tu luyện cuồng nhân, cực kì dễ nổi giận.

Những lời đánh giá này nếu lọt vào tai Lâm Khiếu Đường thì nhất địn hắn sẽ cười đến đến gập người lại, sau đó sẽ trào phúng chế nhạo nói: "Nam nhân phải đổi tính-----không thể không giả bộ B!" (1)

Vũ kĩ của Lâm Bình tu luyện trong chúng đệ tử cũng không phải là bí mật, có người nói là tam trưởng lão phải trả một cái giá rất cao mới mua được nhân giai trung cấp vũ kỹ------thiên phong quyết, một loại nội gia vũ kỹ chú trọng thân pháp và tâm pháp.

Thấy khuôn mặt Lâm Bình đúng kiểu dáng ngạo nghễ thách thức, Lâm Khiếu Đường thực sự muốn cười thành tiếng nhưng lại không thể cười, bởi vậy biểu tình thoạt nhìn có chút cổ quái

Không hề có thời gian tích súc lực, cũng không hề bày ra tư thế tiêu sái, phịch một tiếng, lam ma thạch kịch liệt rung động.

"Nguyên lực giá trị 354 độ, 2 tinh võ vệ."

Toàn bộ chúng nhân dưới đài yên tĩnh dị thường, hít một ngụm không khí.

Khiếp sợ, không thể tin tưởng, không thể tưởng tuợng nổi, các loại biểu tình ngạc nhiên trong nháy mắt biểu hiện ra.

Lúc này đây ngay cả bốn vị trưởng lão đang ngồi trên ghế tầng hai cũng không thể ngồi yên được, đều đứng hết cả lên.

"Tam trưởng lão, thảo nào từ một năm trước tiểu tôn của ngươi vẫn mượn cớ không tham gia trắc trí khảo hạch, nguyên lai là để Nhất Phi Trùng Thiên (2) nha!" Đại trưởng lão có phần chút xót.

Nhị trưởng tự tiếu phi tiếu (3) nói: "Tam trưởng lão thật đáng chúc mừng nha, người này tâm chí kiên định sợ là Lâm gia không có ai sánh kịp, nếu luận thiên phú tuy không bằng Vân Phi, nhưng tinh thần kiên định khắc khổ tu luyện Lâm Vân Phi cũng không so được a, Lâm gia song song xuất hiện hai người, thực sự là phúc của Lâm gia a!"

Cho tới bây giờ khuôn mặt tam trưởng lão vốn không hề dao động lúc này cũng cưói đến toe toét, "Đâu đâu, Bình nhi bất quá chỉ tính là một giai đoạn đột phá mà thôi, so với Lâm Vân Phi hài tử vẫn có chút sai biệt a!"

Đại trưởng lão bên cạnh hừ một tiếng không nói gì, bất quá nhìn biểu tình quái dị của hắn liền biết, đối với những lời nói mát của tam trưởng lão cũng có chút buồn bực.

Hai gã gia tướng ngơ ngác nhìn lam ma thạch, nhìn số liệu không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Đức Vượng dùng một loại nhãn thần cực độ tôn kính nhìn Lâm Bình đang bày ra vẻ mặt lãnh khốc, "Bình thiếu gia, ngoại trừ lão tổ tông, người có thể xem như là Lâm gia đệ nhất nhân, rất có thể trước ba mươi tuổi tiến nhập sĩ cấp, trở thành người thứ hai trong lịch sử Lâm gia."

Lâm Bình khẽ gật đầu không nói, dáng vẻ lãnh khốc chốc lát đọng lại trong tâm trí chúng nữ đệ tử dưới đài, sự ngưỡng mộ đối với Lâm Vân Phi trước đây trong nháy mắt chuyển lên người vị khốc ca trước mặt.

Khiếp sợ sau nối tiếp khiếp sợ trước, hầu như làm chúng đệ tử dưới đài không thở nổi, đợt dự tiền trắc thí này thực sự rất đặc sắc, nhưng bất quá cũng chỉ vừa mới bắt đầu, màn đối kháng kế tiếp nhất định sẽ càng thêm đặc sắc.

Chúng đệ tử dù chưa tham gia trắc thí, nhưng độ hứng phấn từ lâu đã vượt qua các tuyển thủ trên đài, trong gia tộc người tai ba xuất hiện lớp lớp, nội tâm cảm thấy tự hào giống như nước lên thì thuyền lên, không kiềm chế được bị lôi kéo vào trong đó.

Một thân ảnh cô đơn, lúc này đang đứng ở vị trí dễ thấy được nhất trên lôi đài, nhưng tựa hồ thời khắc này hắn đã bị quên lãng.

Hai gã gia tướng phụ trách lam ma thạch thiếu chút nữa mang nó ra khỏi lôi đài, hoàn hảo bị Lâm Đức Vượng rất bình tĩnh chỉ đạo quay trở lại, lúc này mới nhớ còn một người vẫn chưa tiến lên trắc thí.

Chúng đệ tử dưới đài thấp giọng đàm luận, đối với thắng lợi cuối cùng của màn đối kháng ngay sau đó, không ít người tranh luận tới đỏ bừng cả mặt.

"Ta xem khả năng Lâm Vân Phi sư huynh thắng lợi rất lớn, nguyên lực giá trị chỉ là một trong những yếu tố mà thôi, thực sự động thủ thì còn phải xem xét tới tổng hợp thực lực." Một gã nam đệ tử tuổi còn trẻ rất có lòng tin nói.

Một nữ đệ tử rất không phục nói: "Ta xem vị tất, nhị tiểu thư mới là người mạnh nhất trong thế hệ thanh niên hiện nay của Lâm gia, vũ kỹ nàng tu luyện ngay cả lão tổ tông cũng khen không dứt miệng."

Một vị thanh niên đệ tử bên cạnh niên kỉ lớn hơn một chút tương đối chững chạc lắc đầu nói: "Lâm bình sư đệ mới là người có tỉ lệ thắng lớn hơn, trừ phi tu luyện vũ kỹ ngoài hồn cấp, bằng không nguyên lực giá trị chính là căn cứ tốt nhất phân xét thực lực mạnh yếu.

Một vị đệ tử phía sau buồn cười nói: "Các người đùng cãi cọ, vô luận bọn họ thua hay thắng, khẳng định bọn họ sẽ là người đại biểu cho Lâm gia tới tham dự lễ thành nhân đại điển."

Ngay trong lúc các đệ tử đang tranh luận không ngớt, trên lôi đài, người trắc thí cuối cùng đã vào chỗ chuẩn bị sẵn sàng.

Hai gã gia tướng nhàm chán nhìn về chỗ khác, thần sắc Lâm Đức Vượng yên lặng không biết dang suy nghĩ cái gì.

Oanh, một tiếng nổ!

Hai gã gia tướng trong trạng thái không đề phòng, bị một luồng kình lực mạnh mẽ đẩy lui mấy bước, đặt mông ngồi dưới đất.

Lâm Đức Vượng chật vật xoay môt vòng tại chỗ, may là tu vi mạnh hơn hai gã gia tướng, bằng không thì cũng theo chân bọn họ đặt mông thân mật tiếp xúc mặt đất.

Làm trọng tài, ưu điểm lớn nhất chính là có thể thấy số liệu hiện lên trên lam ma thạch đầu tiên!

Một chuỗi số liệu bắt mắt kia hiện lên trên mặt phẳng kết trận của lam ma thạch

Phía dưới mũi Lâm Đức Vượng không hề tự giác chảy xuống một dòng dịch thể ấm áp, hai mắt mở to, đờ người tại chỗ, sau khi phục hồi tinh thần dùng sức dụi dụi hai con mắt, lần thứ hai nhìn về phía số liệu, không hề biến hoá, vẫn là trị số cũ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hai tay Lâm Vũ Tuyền vô thức nắm chặt hai bên thành ghế, đây mới là kết quả trắc thì mà nàng chờ đợi……….

Thân thể bốn vị trưởng lão toàn bộ đều nghiêng ra ngoài.

"Đại trưởng lão, con mắt của ta có điểm hoa, ngươi có thể nói cho ta biết kết quả trắc thí?" Tứ trưởng lão có chút lắp bắp nói không rõ lời hỏi.

"Ta còn bị hoa mắt hơn, hay là thỉnh nhị trưởng lão nói hay hơn!" Đại trưởng lão líu ríu nói.

"Bất hảo, nhất định là lam ma thạch dùng đã quá lâu, lại bị mấy người Vũ Nhàn cố sức đánh vào, sợ là bị phá huỷ rồi." Nhị trưởng lão rất chắc chắn cho ra kết luận.

Tam trưởng lão lập tức phái một gã gia tướng bên cạnh dẹp đường, "Còn không mau đi đem một khối lam ma thạch mới lại đây!"

Lâm Khiếu Đường rất thoả mãn nhìn số liệu hiện lên trên lam ma thạch, khống chế lực lượng vô cùng tốt, vừa vặn đạt được trị số trong lòng dự định.

"Nguyên lực giá trị 401 độ, 3 tinh võ vệ!"

"Trọng tài gia gia, chúng ta có đúng hay không tiến hành hạng mục trắc thí tiếp theo?" Lâm Khiếu Đường cũng không muốn đứng ngốc một chỗ như vậy.

Mặt của Lâm Đức Vuợng hiện lên một trận co quắp, vẫn như cũ nhìn số liệu trên lam ma thạch suy nghĩ.

Ngoài ra hai mươi ba vị thí sinh trắc thí đều chung một biểu tình, ngơ ngác nhìn Lâm Khiếu Đường, đang tự suy nghĩ cái gì đó.

Chúng đệ tử dưới đài cũng đồng dạng ngơ ngác tự hỏi.

Trên mặt mọi người đều hiện lên nét kinh hãi, tất cả mọi người đều cảm giác xảy ra vấn đề gì đó.

"A, được rồi, nhất định là lam ma thạch bị hỏng!" Có người hét lớn.

Thiên! Lâm Khiếu Đường thiếu chút nữa đứng không vững.

Giải thích hợp lí! Rất nhiều người nhất thời nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, có người lại làm ra bộ dáng vỗ đầu bừng tỉnh đại ngộ.

Chỉ chốc lát, một gã gia tướng vội vã mang tới một khối lam ma thạch mới, thở hổn hển đặt trước mặt Lâm Khiếu Đường, không biết là bị hù doạ hay là mệt mỏi, uể oải nhìn Lâm Khiếu Đường, trong mắt đúng là lộ ra một tia cầu xin.

Phảng phất như đang nói, huynh đệ, ngươi đừng chơi ta, ta hảo hảo trắc, biết không!

Chú thích:

(1) Hán việt: Bất đắc bất trang B, cái này mình không hiểu, ai biết pm nhá.

(2) Một bước lên trời. (Thô một chút nhưng sát nghĩa là bay một phát lên trời)

(3) Tự tiếu phi tiếu: dường như cười nhưng không cười. Trong chương này ý nói nhị trưởng lão tuy cười nhưng trong lòng không cười thậm chí ghen ghét, đố kị.

Ngoại thiên: Truyện cũ.

Thu thập xong cây linh chi thảo cuối cùng, thiếu niên lau lau cái trán đầy mồ hôi, tìm được một chỗ râm mát, gỡ chiếc gùi sau lưng xuống đặt ngay ngắn dưới mặt đất.

Mừng rỡ vô cùng nhìn đống thảo dược xếp đầy trong chiếc gùi cũ kĩ, thu hoạch của ngày hôm ngay đích xác không hề nhỏ, nhân sâm, linh chi thảo, sơn liên, hà thủ ô, điền thất… cái gì cần đều có.

Những thảo dược này nếu ở địa cầu đều vô cùng trân quý, nhưng ở chỗ này lại không hề hiếm lạ, không có người để ý tới, chỉ cho là cây cỏ bình thường trong sơn dã mà thôi, căn bản không có ai cần đến chúng, cũng không có bất kì tác dụng nào.

Thiếu niên gỡ túi nước trên lưng, thoả mãn uống một ngụm nước lớn, cầm trong tay một gốc linh chi thảo, tỉ mỉ quan sát, trong đôi con ngươi đen tràn ngập linh khí loé ra một tia rung động, giống như đang tò mò cũng giống như đang nghi hoặc…….

Kỳ thực những năm gần đây, thiếu niên đã sớm đi hết trăm dặm vuông xung quanh hậu sơn, mò mẫm từng vách đá, động phủ địa huyệt, thanh lương u cốc, đã sớm coi nơi này chính là vườn thuốc của chính mình. Thảo dược ở nơi này nếu như chỉ để dành cho một người dùng mà nói thì cơ hồ là dùng mãi không hết.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, thiếu niên đã sớm biết những cây linh chi thảo, nhân sâm này, tuy nói hình dạng so với trong trí nhớ của hắn thì tương tự nhau, một số ít thậm chí giống nhau như đúc, nhưng thực tế dược lí lại có khá nhiều bất đồng, thảo dược nơi này thậm chí có thể so sánh với thuốc Tây trong trí nhớ của hắn, thậm chí còn mạnh hơn.

Và thiếu niên cũng biết thảo dược giống như thuốc đông y này dược lí mạnh yếu, tính chất, công dụng rất khác nhau, tỉ như cây linh chi thảo mà thiếu niên cầm trong tay, nếu dựa theo kí ức trong đầu thiếu niên, chỉ dùng để trị liệu một số tật bệnh đau ốm bên trong cơ thể, có tác dụng tăng miễn dịch, loại công dụng trường sinh bất lão trong truyền thuyết tất nhiên là giả.

Thế nhưng hiện hôm nay, cây linh chi thảo trong tay thiếu niên thực tế đã phá tan lí giải của thiếu niên đối với linh chi thảo, nó thực sự có công hiệu kéo dài tuổi thọ, tuy rằng cũng chỉ là cực kì bé nhỏ, nhưng xác thực là có, hơn nữa còn có khả năng giúp cho vết thương khép miệng nhanh hơn nhiều.

Đối với nhiều nội thương đều có những tác dụng rất kì diệu, một khi phục dụng thì tác dụng hiện ra rất nhanh, so với tốc độ hạ sốt cũng không kém bao nhiêu.

Ngoại trừ linh chi thảo này, nhưng đặc tính của dược thảo khác cũng có biến đổi rất nhiều, nói chung tác dụng của những thảo dược này so với thuốc Tây y chỉ có hơn chứ không kém, không chỉ tốc độ trị bệnh cực nhanh, hơn nữa có thể trị hết phần ngọn lại giải quyết hết cả phần gốc.

Khoé miệng thiếu niên vẫn còn hiện rõ sự non nớt hơi hơi kéo lên, nhìn chiếc gùi thuốc đã đầy bất giác lộ ra nét tiếu ý, nghĩ đến, thu hoạch của ngày hôm nay cũng đã đủ dùng trong một thời gian dài, đủ dược thang dùng cho Uyển nhi vài lần, có thể giúp Uyển nhi triệt để thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo, không cần lo lắng đến khả năng tái phát bệnh lần thứ hai.

Suy nghĩ miên man, thiếu niên trở mình từ trên mặt đất đứng lên, đeo lại gùi dược thảo lên lưng trở về, sơn đạo gập ghềnh, thiếu niên đã đi vài ngày rồi, quãng đường trở về, sợ là cũng phải tốn thời gian hơn nửa ngày.

Đi khoảng chừng hơn ba canh giờ, thiếu niên vừa mệt vừa khát, nước trong túi đựng đã sớm hết, hậu viện Lâm gia chí ít cũng còn hơn một canh giờ lộ trình.

Liếm một chút đôi môi khô khốc như đốt lửa. thiếu niên dừng lại cước bộ nhìn xung quanh một chút, trong trí nhớ của hắn, phụ cận nơi này hẳn là có một chỗ thanh lương thuỷ đàm, chính hắn cũng đã từng tắm ở nơi đó vài lần.

Cẩn thận nghe nghóng, có âm thanh nước chảy ào ào!

Theo hướng nước chảy bước đi, dưới chân thiếu niên như bay, không bao lâu đã tới trước mặt một thuỷ đàm trong sạch mát mẻ.

Thiếu niên hưng phấn buông gùi thuốc, vừa…vừa té nước vào mặt, mạnh mẽ đứng lên, khí trời oi bức, hơn nữa sơn lâm ẩm ướt, cả người thiếu niên sớm đã ngứa ngáy, hưng phấn hát một khúc, y phục cũng không cởi trực tiếp nhảy vào trong thuỷ đàm mát mẻ.

"A....., sắc lang....." Tiếng kêu chói tai như phá hỏng màng nhĩ vang lên.

Thiếu niên nhất thời ngớ người, lẽ nào nơi này có người mưu đồ gây rối? Vội vã lên bờ, theo phương hướng phát sinh tiếng kêu bước tới.

Bản thân bất quá chỉ là một người bình thường, nhưng gặp phải kẻ bắt cóc hành hung, cũng chẳng giúp được gì nhiều, nếu gặp phải người cùng hung cực ác chỉ sợ là thêm nhiều hơn một mạng người mà thôi, đi được hơn phân nửa đường thiếu niên đột ngột dừng lại bình tĩnh suy nghĩ, ngẫm lại cũng không muốn bước đến.

"Tiểu tử thối, ngươi dám nhìn lén bản cô nương tắm? Muốn chết!" Tiếng quát to từ trên trời vang xuống, một tiểu nữ hài trừng đôi mắt tức giận nhìn thiếu niên.

Thiếu niên không hiểu lí do nhìn người mới đến, thiên, là nhị tiểu thư, trên thân là một bộ y phục ướt sũng, trên mái tóc dài không ngừng có những giọt nước chảy xuống.

"Ta?" Thiếu niên chỉ vào mũi mình cố chút mờ mịt không rõ tình hình hiện tại.

"Không phải là ngươi thì còn ai vào đây, Lâm Khiếu Đường, bản tiểu thư đã sớm nghe một ít tin đồn về ngươi, không nghĩ tới là gan của ngươi cua nhiên lớn đến như vậy, ngày hôm nay không cắt đứt một chân của ngươi, sợ là ngươi sẽ không nhớ được giáo huấn." Nữ hài tử cực kì mạnh mẽ.

Cư nhiên nhận thức được ta? Lâm Khiếu Đường có chút ngoài ý nghĩ, bất quá..., Lâm Khiếu Đường xoay người nghĩ muốn bỏ chạy, ác danh của nhị tiểu thư so vớidanh tiếng của hắn còn chói mắt hơn nhiều lắm.

Chỉ là đâu chạy trốn được nàng, chỉ chốc lát đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang vọng sơn lâm.

"Lâm Vũ Nhàn, ngươi mẹ nó dám…đánh thêm một chút nữa, lão tử không để yên cho ngươi!" Lâm Khiếu Đường quát lớn.

Nữ hài tử hiển nhiên không có ý nghĩ dừng tay lại, trái lại càng đánh lại càng nghiền..... .

Nửa tháng sau!

Lâm Khiếu Đường cuối cùng cũng có thể xuống giường đi lại, nhìn đống dược thảo đã tiêu hao hơn phân nửa mà suýt xoa không ngớt, suy nghĩ lại phải có một chuyến đi hái thuốc sau hậu sơn, đứng trước đống dược thảo lâu đến đờ người ra, trên vai bị một người vỗ nhè nhẹ.

Khiếu Đường ca ca, ngươi như thế nào còn ở nơi này, tiền trắc thí sắp bắt đầu rồi!" Một tiểu nữ hài chín tuổi không biết từ khi nào đi vào phòng đứng phía sau thiếu niên, khả ái nghiêng đầu nhu thuận nhắc nhở nói.

"Không đi!" Lâm Khiếu Đường kiên quyết nói.

"Vì sao? Khiếu đường ca ca, nếu như thông qua được tiền trắc thí mà nói, có thể tiến nhập tiền dược đường học tập nga, ở nói đó có thể học được rất nhiều thứ hữu ích." Nữ hài tử khuyên nhủ.

Lâm Khiếu Đường trầm măc không lên tiếng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, nữ hài tử thừa cơ hội cầm tay thiếu niên lôi đi, nhanh chóng hướng trắc trí đường chạy đi.

"Cái gì? Nguyên lực giá trị bằng không?" Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn kết quả trắc thí trên lôi đài.

"Có đúng là bị trục trặc khâu nào đó hay không a, ít nhiều cũng phải có một chút chứ?" Tam trưởng lão hồ nghi nói.

Lâm Đức Vượng rất vô tội nhìn hai vị trưởng lão, "Thực sự là không có, đúng là một phế vật!"

"Ai, quên đi, nể mặt mũi phụ thân của hắn, tạm thời lưu hắn lại làm ngoại tộc đệ tử đi!" Nhìn sắc mặt đại trưởng lão không được tốt nói.

Trong tình huống bị rất nhiều ánh mắt quỷ dị soi mói, Lâm Khiếu Đường rốt cuộc kết thúc lần trắc thí lần đầu tiên của mình, từ nay về sau bị đặt một biệt danh phế vật để xưng hô.

"Khiếu Đường ca ca, xin lỗi, đều là Uyển nhi không tốt!" Nữ hài tử nhẹ nhàng lắc lư cánh tay thiếu niên tự mình kiểm điểm, bỗng nhiên đôi con mắt mở to tràn ngập lòng tin nói: "Khiếu Đường ca ca, không có quan hệ, Uyển nhi tin tưởng chắc chắn rằng sẽ có một ngày ngươi sẽ trở lên mạnh mẽ.

Thiếu niên nho nhỏ khô khan cười, không hề đáp lại, đối với thể chất của chính bản thân hắn đã cực kì rõ ràng, nhưng ngoài miệng lại dễ dáng nói: "Đó là đương nhiên, ta là ai nha, ta là người không gì không làm được, Khiếu Đường ca ca của ngươi a, say này đương nhiên sẽ trở lên mạnh mẽ, đúng hay không nha!"

Nữ hài tử phi thường nghiêm túc gật gật đầu: "n, Khiếu Đường ca ca sau này nhất định sẽ trở thành người tài giỏi, đến lúc đó Uyển nhi muốn làm thủ hạ của ngươi."

Con ngươi đen của thiếu niên bé nhỏ đột nhiên trở nên thâm thuý, thương yêu nhìn tiểu nữ hài, xoa xoa đôi má đáng yêu đến cực điểm.

Thời gian trôi qua như bay.

Rất nhanh bảy năm quang âm cứ như thế trôi qua.

Nữ hài tử đã đi mất, thiếu niên nhỏ bé cũng đã trưởng thành.

Trên lôi đài, Lâm Khiếu Đường thương hại nhìn biểu tình của những người dưới đài, rốt cuộc là lam ma thạch bị hỏng hay đầu óc các ngươi bị hỏng..... .

Tác giả:

Ăn xong cơm trưa sẽ bắt đầu đưa chương mới, đại khái trên dưới một giờ đi.

Lâm Vũ Nhàn sẽ bị giáo huấn, ha hả!!!

Cầu nguyệt phiếu!!! Cảm tạ!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK