Lạc Phỉ cực kỳ sảng khoái nói:
- Chín vạn. Lâm tiền bối mua xong thì người chính là hội viên cao cấp của Phỉ Nhã thương đoàn, sau này tiền bối cần bất luận là vật phẩm gì, chỉ cân đến phân đàn của Phỉ Nhã thương đoàn, chúng ta sẽ đặc biệt hỗ trợ người thu thập cho được thứ đo, lại bán cho người với cái giá cực kỳ hợp lý, còn có thể trực tiếp cung cấp cho ngài một số tin tức hữ hiệu.
Trên thực tế, coi như là người vạn nguyên thạch đi nữa thì Lâm Khiếu Đường cũng không hề cảm giác thấy quý, chỉ là trong túi hiện tại nhiều nhất chỉ có hơn nghin nguyên thạch mà thôi. Mấy năm nat môt mực tu luyện, tiêu hao cực kỳ lớn. Kỳ thực tu luyện chính là tiến hành song son hai quá trình chính là đề cao thực lực bản thân và tiêu hao thật lớn nguyên thạch trong người.
Lâm Khiếu Đường do dự một chút rồi nói:
- Ta không có nhiều nguyên thạch như vậy, có thể dùng vật đồng giá để trao đổi hay không?
Cao thủ linh hồn giai xuất ra thứ gì đó, tuyệt đối giá cả trên trời. Lạc Phỉ không cần suy nghĩ nhiều thuận tiện nói:
- Chỉ cần là vật ngang giá, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Lâm Khiếu Đường đưa tay ra, hai khỏa "hỏa nguyên đan" màu hồng xuất hiện trên tay
- Phu nhân, không biết hai khỏa đan dược này đáng giá bao nhiêu nguyên thạch?
Lạc Phỉ vừa mới nhìn thấy hai khỏa đan dược, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Bản thân đan dược phát ra dược lực hồn hậu đã đủ nói rõ vấn đề, nàng cầm lấy môt khỏa cẩn thận xem xét.
Trong lòng bàn tay của Lạc Phỉ phát ra một tia u khí thanh lan bao phủ khỏa đan dược, đôi mắt đẹp chậm rãi khép kín.
Lâm Khiếu Đường có chút ngoài tưởng tượng, không nghĩ tới vị Lạc Phỉ phu nhân này chính là một vị giám định sư, cấp bậc sợ là không thấp. Đôi mắt đẹp của Lạc Phỉ mở ra, trong đôi mắt màu xanh thẳm củ nàng hiện rõ một tia hứng thú nồng đậm
- Lâm tiền bối, khỏa đan dược này của ngài thuộc về trung phẩm lục cấp tăng nguyên đan. Một khỏa đan dược trị giá khoảng 2 vạn nguyên thạch. Chỉ là không biết đan dược này có danh tính là gì?
- Cửu hỏa nguyên đan!
Lâm Khiếu Đường đáp.
- Thảo nào trong đó có hỏa nguyên cực kỳ thuần hậu. Chỉ riêng dược lực đã vượt qua "nhập sư đan", mặc dù còn thua kém "đại sư đan" một chút thế nhưng coi như là không sai biệt nhiều.
Lạc Phỉ dừng lại tại khỏa đan dược nho nhỏ rất có hứng thú nói.
Quý phụ xinh đẹp đứng một bên hơi hơi giật giật mí mắt, những đan dược này đối với tu luyện giả như nàng mà nói, chính là thiên đan vương dược. Khi tiến vào sư giai, nàng đã có hơn ba mươi năm không tiến thêm được bước nào, dung nhân sẽ già yếu đi rất nhanh. Đối với nữ nhân mà nói thì đây là một chuyện cực kỳ không hay ho.
Lâm Khiếu Đường hiểu rõ trong lòng, hơi hơi quán nhập nguyên thức vào trong không gian yêu *** (đai lưng), trong tay lập tức nhiều hơn ba khỏa đan dược giống hệt nhau
- Phu nhân, năm khỏa có đủ hay không?
Lạc Phỉ lúc này dời đi một chút, rất nhanh liền quay trở lại, trong tay cầm theo một khối ký ức lam ma thạch, đưa cho Lâm Khiếu Đường nói:
- Lâm tiền bối có thể kiểm nghiệm một chút.
Lâm Khiếu Đường tiếp nhân ký ức lam ma thạch, phong nguyên thức ra, bên trong có ghi lại một loại tâm pháp cực kỳ cao minh uyên bác, thậm chí còn có rất nhiều ghi chú nói rõ, thế nhưng tâm pháp lại không tính quá phức tạp.
Hai bên đều trao đổi được vật cần thiết đều khó che giấu nét hưng phấn. Năm khỏa trung giai sáu cấp tăng nguyên đan này thực tế có giá trị vượt xa bản tâm pháp, một khi có người bán ra lập tức có tới cả đám người đến tranh cướp. Mà phẩm chất của năm khỏa tăng nguyên đan này so với đan dược đồng cấp còn muốn tinh thuần hơn rất nhiều. Lạc Phỉ hiển nhiên có khuynh hướng lưu lại cho bản thân mình sử dụng mà không muốn bán ra. Nàng đã liên tục hai lần trùng quan thất bại rồi, lần thứ hai càng vì có sai lầm rất lớn làm cho tu vi sụt giảm không ít, hiện tại đình trệ tại 9 tinh sư giai đã hơn hai mươi năm rồi. Cứ tiếp tục như vậy qua vài chục năm nữa không có bước đột phá đáng kể nào mà nói dung nhan rất nhanh trở nên già yếu. Đến lúc đó cho dù trùng quan thành công đi chăng nữa thì cũng là một lão thái bà đại sư giai mà thôi.
Lạc Phỉ lấy ra một chiếc tử kim hoa được thợ khéo chế tạo cực kỳ tinh xảo nói:
- Lâm tiền bối, đây chính là tín vật tối cao của bản thương hội. Vô luận là ở nơi nào chỉ cần có người của bản thương hội, nhìn thấy vật này liền biết được ngài chính là hội viên chí cao của bản thương hội!
Lâm Khiếu Đường thu hồi tử kim hoa, trong tay không biết từ khi nào nhiều hơn hai khỏa đan dược màu trắng đưa vào tay Lạc Phỉ nói:
- Hai khỏa "độc dưỡng nhan đan" là lễ vật gặp mặt thêm vào của ta dành riêng cho hai vị. Sau khi phục dụng trong vòng ba ngày phải uống rất nhiều nước trong, dược lực của nó sẽ nhanh chóng bài trừ độc tố tích lũy trong cơ thể hai vị trong mấy chục năm qua, không chỉ có thể làm cho dung nhan hai vị trẻ hơn một ít. Thậm chí nó còn có thể làm cho cơ thể của hai vị kéo dài thời gian lão hóa ít nhất cũng hai mươi năm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Lạc Phỉ và quý phụ xinh đẹp cẩn thận đắn đo quan sát hai khỏa đan dược màu trắng, vẫn còn kinh ngạc nhìn bóng lưng đang dời đi.
Đi với đầu cầu thang, Lâm Khiếu Đường bỗng nhiên dừng cước bộ nói vọng lại:
- Hai vị phu nhân, ghi nhớ kỹ phục dụng đan dược, uống nhiều nước thì sẽ đi tiểu nhiều, nếu không dược lực sẽ giảm đi hơn phân nửa!
Lạc Phỉ và quý phụ xinh đẹp nhất thời đỏ mặt lên, nghe được dưới cầu thang truyền đến tiếng cười khẽ, hai đạo thân ảnh đã từ cửa sổ cạnh cầu thanh bay ra ngoài, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.
- Duy Nạp, ngươi nói thuốc này có thực sự làm cho chúng ta trẻ trung hơn một chút hay không?
Lạc Phỉ mân mê dược hoàn nhẹ giọng hỏi.
Duy Nạp đang tiếc hận vừa rồi bản thân không cố gắng khoe hết phong tao của bản thân bĩu môi nói:
- Dù sao thì cũng không có độc, nuốt thử vào chẳng phải là sẽ biết hay sao chứ!
Lúc này không có người. Lạc Phỉ và Duy Nạp không hề bận tâm đến hình tượng. Hai người bưng tới một vò nước thật lớn, lập tức nuốt khỏa đan dược vào, từng ngụm từng ngụm uống nước. Hai nàng uống nước đến điên cuồng phảng phất giống như là hai kẻ đói khát mới từ sa mạc trở về, thanh âm ùng ục ùng ục vang vọng trong phòng ốc. Hai nàng uống quá nhanh, toàn thân hầu như là bị nước làm ướt cũng không thèm để ý.
Ba ngày sau. Khi Lạc Phỉ và Duy Nạp rốt cuộc từ trong mật thất bế quan bài trừ độc tố đi ra, hai người nhất thời sợ đến ngây người, bản thân trong gương kia không chỉ có trẻ trung hơn nhiều, da dẻ và thân thể phảng phất đều có biến hóa rất rõ ràng.
Hai nàng không tự chủ được giống như hai hài tử hưng phấn không thôi. Khôi phục lại tuổi thanh xuân đối với bất luận nữ nhân nào mà nói tuyệt đối là một chuyện vui mừng không gì sánh được.
Trong sự hứng phấn không thôi, tâm tư Duy Nạp hoạt bát, nghi hoặc nói:
- Hội trưởng, tiền bối này trước đây chúng ta chưa từng gặp qua, thương hội của chúng ta cũng không hề có tư liệu nào liên quan. Chả lẽ lại là người mới tiến nhập linh hồn giai hay sao chứ?
Lạc Phỉ không chỉ là quản lí tầng năm tầng sáu mà còn là một trong hai đại hội trưởng Phỉ Nhã thương hội
- Không biết, có thể là cao thủ từ bên Kỳ Đông đại lục du ngoạn tới chăng.
Duy Nạp thoáng chần chờ một chút rồi nói:
- Trong trí nhớ của ta không rõ ràng lắm, tựa hồ như đã gặp qua Lâm tiền bối ở nơi nào đó.
Lạc Phỉ cũng coi như đồng cảm, khẽ cau mày một chút
- Vài ngày tới, Lan Nhã sẽ quay trở về. Nha đầu này vẫn ở bên ngoài chạy khắp nơi, hỏi nàng có lẽ sẽ biết.
…
Pháp Mã Nhĩ đã hao phí tâm tư rất lớn trong việc tìm kiếm trang viên, để cho chủ tử thỏa mãn tuyệt đối chính là tôn chỉ của Pháp Mã Nhĩ, cũng may phương diện tài chính hùng hậu, cuối cùng hắn cũng đã tìm được một trang viên cực kỳ thích hợp, bởi vậy hắn được ban thêm một viên "thư thông đan".
Khu bắc Thiên Long thành, sâu trong quảng trường có một biện viện u tĩnh bị một tầng ma pháp trận tinh diệu bao phủ. Loại ma pháp trân vô hình vô ảnh này cho dù là người có tu vi cực kỳ cao thâm cũng khó có thể phát giác ra được.
Trong sân chủ, cửa lớn đóng chặt, tại một góc tối có một nữ tử vóc người yểu điệu đứng yên canh gác, đôi mắt đẹp nhắm lại, nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện ra rằng nữ tử này không phải đứng trên mặt đất mà là huyền phù trên không trung chừng năm tấc.
Tân Tân Á đã duy trì trạng thái này mấy ngày nay, hầu như nàng không hề di động đến một tấc, cẩn thận bảo bộ chủ nhân trong phong ngủ.
Lâm Khiếu Đường đang ở trong phòng nghiên cứu "tu hồn dưỡng linh thuật", trước đó đưa cho Tân Tây Á một khỏa "cửu hỏa nguyên đan" trợ giúp nàng tu luyện. Trước khi xuất quan ba tháng trên người Lâm Khiếu Đường chỉ còn mười chín khỏa "cửu hỏa nguyên đan", thân thể của hắn đã hoàn toàn thích ứng với dược lực của "cửu hỏa nguyên đan", có dùng thêm nhiều nữa cũng không có tác dụng gì. Bởi vậy khi trao đổi "tu hồn dưỡng linh thuật" đã cho đi năm khỏa. Vừa rồi đưa cho Tân Tây Á một, hiện tại chỉ còn mười ba khỏa.
Lấy giá cả mà Lạc Phỉ đưa ra mà nói, mười ba khỏa "cửu hỏa nguyên đan" này là một bút tài phú cực kỳ to lớn, bất quá Lâm Khiếu Đường cũng không dự định mang tất cả đi trao đổi. Nếu như Tân Tây Á không có vấn đề gì mà nói, hẳn là sẽ giữ lại một phần dành cho nàng tu luyện. Lâm Khiếu Đường cảm thấy được "sát thủ nô tỳ" này cực kỳ hữu dụng, chỉ là nàng hơi trầm mặc một chút mà thôi.
"Tu hồn dưỡng linh thuật là cao giai tâm pháp thuộc về pháp thuật vong linh hệ. Lâm Khiếu Đường rất lo lắng bản thân không thể tu luyện được, bất quá trong ngày nghiên cứu đầu tiên, lo lắng này lập tức biến mất. Bởi vì sự tồn tại của dương hồn độc linh, Lâm Khiếu Đường có thể tu luyện tâm pháp này mà không xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
Lại thêm đấu luyện của Lâm Khiếu Đường có cơ sở rất vững chắc, học cái gì cũng tương đối nhanh. Chỉ trong thời gian bốn ngày đã luyện xong tầng thứ nhất của "tu hồn dưỡng linh thuật". Tâm pháp này chia thành mười một tầng, đối với Lâm Khiếu Đường mà nói cũng không có chỗ nào đặc biệt cao thâm, thậm chí có thể nói là đơn giản phi thường.
Trên thực tế "tu hồn dưỡng linh thuật" chính là môt loại y thuật. Chỉ là đối tượng cứu trị tương đối bất đồng mà thôi, nhắm vào linh thể mà sánh tạo ra, mặc dù có không tí học thuyết hắc ám hỗn loạn bên trong, thế nhưng Lâm Khiếu Đường cho rằng nó càng tiếp cận với ma pháp vu mục (vu sư, mục sư) hệ hơn.
Bất quá, trên đời này luôn luôn có chỗ không hoàn mỹ "tu hồn dưỡng linh thuật" này bắt đầu từ tầng thứ sáu phải có tu vi linh hồn giai mới có thể tu luyện, nếu không có tu vi này, vô luận là cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể tu luyện thành công.
Tâm pháp bí tích thông thường chia làm hai loại. Một loại giống như tâm pháp đấu luyện. Trong quá trình tu luyện tâm pháp này song song với việc đề thăng tâm pháp thì tu vi nguyên lực bản thân cũng trợ giúp tăng lên theo, loại tâm pháp này thuộc về nội nguyên tâm pháp.
Loại còn lại chính là tâm pháp giống như "vô tung quyết" và "tu hồn dưỡng linh thuật". Tu luyện giả khắc khổ tu luyện loại tâm pháp này sẽ đề thăng về mặt tài nghệ kỹ sảo, nhưng đối với nội nguyên không hề có chút trợ giúp tăng trưởng nào. Ngược lại chúng thường có yêu cầu thực lực giai tầng đối với tu luyện giả, nếu như không thể đạt được tiêu chuẩn yêu cầu thì cho dù khắc khổ tu luyện đến đâu cũng khó có thể đạt được thành công. Loại tâm pháp này thuộc về ngoại tâm pháp.
Lâm Khiếu Đường một hơi đem "tu hồn dưỡng linh thuật" tu luyện đến tầng thứ tư, trước sau chỉ tốn thời gian một tháng mà thôi. Thế nhưng tu luyện tiếp xuống dưới lại có vẻ rất cật lực. Chất lượng nội nguyên căn bản không đạt được yêu cầu của tâm pháp, cho dù cố gắng tu luyện đến thế nào đi nữa thì cũng không tốt.
Hiện tại Lâm Khiếu Đường hoàn toàn đình trệ trong tu luyện, bởi vậy muốn hoàn thành tầng thứ bảy tâm pháp đấu luyện mong muốn tăng tu vi lên một chút. Khi đổi được "tu hồn dưỡng linh thuật" Lâm Khiếu Đường đã cảm thấy rất thỏa mãn, chỉ tiếc điều kiện cần thiết hơi cao mọt chút, không đủ thì không thể tu luyện thành.
Nếu như đi đổi một bản tâm pháp khác, Lâm Khiếu Đường cảm giác mình chịu không nổi. Sau khi tu luyện "tu hồn dưỡng linh thuật" Lâm Khiếu Đường có chút minh bạch cái giá mà Lạc Phỉ đưa ra quả thực đã tiện nghi cho chính mình. Mà bản tâm pháp này thuộc về loại vô bổ, nếu như đổi một loại tâm pháp khác sợ là giá của nó phải nhiều hơn gấp đôi.
Một tháng năm ngày trôi qua, Pháp Mã Nhĩ lo lắng chờ đợi ngoài hậu viện, ma pháp trận ngoại vi ở đây đối với hắn được khai thông, từ mười ngày trước hôm nào Pháp Mã Nhĩ cũng dành thời gian đến nơi này chờ đợi, thế nhưng thủy chung vẫn không đợi được chủ tử đi ra ngoài.
Ba khỏa "thu thông đan" Pháp Mã Nhĩ đã dùng hết hai khỏa, mười ngày tới sẽ dùng đến khỏa cuối cùng, nếu như chủ tử vẫn không ra mà nói, vậy thì cái mạng nhỏ này của hắn nguy rồi.
Dưới sự sốt ruột Pháp Mã Nhĩ có chút nhẫn nhịn không nổi, chờ đợi quá khô khan, cẩn cẩn dực dực đi đến một bức tường bên cạnh khu nội viện, muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, vậy mà mới vươn đầu lên, một thanh loan đao màu tím đã gác lên cái cổ của bản thân.
- Tiền bối tha mạng. Là ta a!
Pháp Mã Nhĩ kêu khóc nói.
Tân Tây Á lạnh lùng nhìn Pháp Mã Nhĩ, không có chút ý tứ nào muốn thu đao lại, trong mắt hiện lên sát ý vô hạn, đối với người lén lút rình coi, Tân Tây Á hận đến thấu xương, hình ảnh chuyện cũ trong đầu chợt lóe lên, thanh đao hơi căng thẳng, một đao liền quét qua…