Đoàn ánh sáng hình viên cầu nỗ lực giãy giụa muốn thoát khỏi tay Lâm Khiếu Đường, nhưng không hề có kết quả, lại nói:
- Kỳ Đông đại lục và Minh Tây đại lục cách nhau cực xa, giữa hai đại lục này chính là đại dương mênh mông vô tận, nếu như muốn đị lại giữa hai đại lục bằng cách bay qua đại dương thì chắc chắn sẽ mất phương hướng, tiểu nhân cũng không biết làm cách nào để tới Kỳ Đông đại lục, thế nhưng trong thượng cổ cấm địa nhất định có đáp án.
- A!
Lâm Khiếu Đường có chút hứng thú
- Nói nghe một chút!
- Chỉ cần tiền bối đáp ứng thả tiểu nhân, tiểu nhân nhất định nói hết tất cả mọi điều mình biết!
Đoàn ánh áng hình viên cầu chợt lóe.
Lâm Khiếu Đường đạm nhiên nói:
- Nếu như thực sự có giá trị, tự nhiên sẽ thả ngươi.
Cổ Đức hiện nay chỉ là linh hồn thể mà thôi, không còn chút tiền vốn để cò kề mặc cả nào
- Toàn bộ Kỳ Minh Phong này có ba đại thượng cổ cấm địa bị phong ấn từ xa xưa, trong đó có một chỗ gọi là "ma tháp cấm địa", trận pháp phong ấn nơi này cứ cách mấy trăm năm đều gặp phải một khoảng thời gian suy yếu, thế nhưng khoảng cách thời gian lại không hề có quy luật nào, chỉ khi phong ấn suy yếu thì sẽ có một ít hiện tượng được trận pháp sư tìm hiểu ra…
- Nói vào trọng điểm!
Lâm Khiếu Đường không có kiên trì muốn nghe tất cả gốc gác mọi chuyện, không cần thiết nói…
- Một năm trước các trận pháp sư của giáo hội chúng ta đã trắc lượng ra phong ấn bên ngoài "ma tháp cấm địa" xuất hiện hiện tượng suy yếu kỳ, dự đoán trong thời gian nửa năm tiếp theo nhất định sẽ gặp phải tình trạng suy yếu nhất trong mấy trăm năm, đến lúc đó chỉ cần tụ tập được năm chiếc bí thược (chìa khóa), liền có thể mở được cánh cửa không gian cấm địa.
Quang mang màu trắng cẩn thận giải thích rõ ràng.
- Bảo ngươi nói vào trọng điểm, tiếp tục nói bên trong có cái gì!
Lâm Khiếu Đường nhíu mày nói.
- Bên trong có rất nhiều thượng cổ thần khí từ thời thần thoại lưu lại, còn có nhiều loại dược thảo đã sinh trưởng ngoại vạn năm, có ma pháp đại thần viễn huyệt, còn có ma pháp quyển trục cấm chú.
- Những thứ này đối với ta không có tác dụng!
- Còn có thượng cổ truyền tống trận. Có người nói thời kỳ thần thoại cổ xưa, năm khối đại lục trên Kỳ Minh Phong hầu như được nối liền với nhau, có đại hình truyền tống trận tiếp nối, đi lại giữa năm đại lục cực kỳ tiện lợi, cho đến tận khí đại chiến viễn cổ thì những truyền tống trận này mới bị phá hủy gần hết, bất quá vẫn còn có một số truyền tống trân ít ỏi được lưu lại trong các thượng cổ cấm địa bị phong ấn.
Lâm Khiếu Đường âm thầm đắn đo, cổ cấm địa thực tế hắn đã từng nghe nói, nhưng hắn vẫn nghĩ rằng phong ấn bên ngoài thượng cổ cấm địa quá mạnh căn bản không thể phá được. Hiện tại bản thân đã tiến vào bình cảnh thứ hai, nửa năm cuối cùng liên tục bế quan nhưng không hề tiến thêm nửa bước. Nhất định phải thu được tăng nguyên đan tốt nhất và công pháp lợi hại mới có thể đột phá, đương nhiên nếu có thể tìm được phương pháp quay lại Kỳ Đông đại lục thì quá tốt rồi, này… tựa hồ đáng giá để hắn thử nghiệm một lần.
Quang đoàn màu trắng thấy biểu tình của Lâm Khiếu Đường biến đối liên tục, nơm nớp lo sợ mà hỏi dò:
- Tiền bối, những tin tức này chỉ có thượng tầng trong giáo hội mới có thể biết được, đối với bên ngoài đều bị phong toa, tiểu nhân đã nói ra toàn bộ, thỉnh mong tiền bối thả cho một con ngựa.
- Chìa khóa và địa đồ kia ở đâu?
Trên mặt Lâm Khiếu Đường hiện lên một tia dị sắc.
- Trên người mấy kẻ phía dưới, nữ tử mặc bộ chiến giáp màu hồng kia chính là Vưu Na, công chúa Thụy Ma Nhĩ công quốc. Quốc vương đời thứ năm của Thụy Ma Nhĩ quốc đã từng tham dự lần tiến vào thượng cổ cấm địa ba trăm năm trước, đồng thời còn sống đi ra, bởi vậy đã thu được một bộ phận chìa khóa và bản đồ trong đó.
Linh thể của Cổ Đức cực kỳ thật thà nói.
- Thỉnh tiền bối khai ân, tha cho tiểu nhân một mạng, đại ân đại đức này suốt đời khó quên, sau này tuyệt đối không đối đầu với tiền bối.
Lời nói xuất phát từ tâm phế của Cổ Đức phát ra.
Lâm Khiếu Đường nhẹ nhàng buông ay
- Ngươi đi đi!
Quang đoàn màu trắng vui sướng, hầu như đồng thời, như thiểm điện chợt lóe liền biến mất không thấy đâu, nhìn về phương hướng quang đoàn mầu trắng biến mất, bên mép của Lâm Khiếu Đường nhếch lên, hiện ra nét cười nhàn nhạt.
Chỉ chốc lát, xa xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, linh hồn thể Cổ Đức giống như thuấn di bay khá xa, liền cảm thấy một cỗ nhiệt lực bành trướng mạnh mẽ, sau đó ý thức đại loạn, trong lúc không biết chuyện gì xảy ra thì một tiếng bạo tạc nổ lên liền tiêu tan thành mây khói.
Đối với địch nhân và nhân từ chính là tàn nhẫn đối với mình, từ lúc đầu tiên Lâm Khiếu Đường đã dự định không thể thả Cổ Đức.
Khi Lâm Khiếu Đường bay trở về, đám thánh đường võ sư tàn sư, mục sư và ma pháp sư đều đã bị thanh lý hoàn toàn, chỉ có Quỳnh Tư lợi dụng bảo bối trên người chạy trốn được.
A Mạn Đạt và La Cách Tư đang thu hồi những ma pháp trận còn hoàn hảo, lão ải nhân và Ngả Tháp thì hưng phấn thu hoạch chiến lợi phẩm trên những thi thể, từ biểu hiện trên mặt hai người này thì biết được lần thu hoạch này không hề nhỏ.
Mấy người Vưu Na đã sớm thu hồi thần sắc ngạo mạn trước đó, vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn nhìn Lâm Khiếu Đường, linh hồn giai tính trên khắp đại lục này cũng chỉ có khoảng ba mươi người mà thôi, mà những người này mới là tầng lớp thông trị chân chính, cao nhất của toàn đại lục.
Đông, Vưu Na đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Khiếu Đường, khẩn thiết cần xin nói:
- Vãn bối, Thụy Ma Nhĩ quốc công chúa Á Lịch Khắc tư, nguyện ý dâng lên chìa khóa và địa đồ của thượng cổ cấm địa, khẩn cầu tiền bối che chở!
Lâm Khiếu Đường có chút kinh ngạc, bản thân còn chưa hỏi câu gì, tiểu nữu này đã tiến lên một bước, Lâm Khiếu Đường tự đáng giá nói:
- Chỉ có một chiếc chìa khóa và địa đồ thì có ích lợi gì?
Vưu Na vốn có chút lo lắng vừa nghe xong lời này, nhất thời buông lỏng, chỉ cần cảm thấy hứng thú là tốt rồi, quang hoa trong mắt chợt lóe
- Chỉ cần có chìa khóa và địa đồ thì coi như là có giấy thông hành, thượng cổ cấm địa không phải là ai cũng có thể tiến vào, không chỉ có thực lực cường đại và còn cần có sự tán thành của chính thượng cổ cấm địa.
- Tán thành? Cái gì tán thành?
Lâm Khiếu Đường kỳ quái hỏi.
- Thượng cổ cấm địa được chia làm hai bộ phận chính là ngoại tầng và nội tầng, ma pháp trận phong ấn cũng như vậy, ma pháp trận ngoại tầng đến thời kỳ suy yếu không cần chìa khóa cũng có thể mở ra, chỉ cần lợi dụng cách phá giải ma pháp trận là được, thế nhưng tầng ma pháp trận bên trong thì lại cần chìa khóa mới có thể mở ra được, người không có chìa khóa chẳng lẽ lại trông cậy vào người có chìa khóa chờ ngươi hay sao? Hơn nữa ma pháp trận cũng không phải mở ra liên tục trong thời gian dài, thu chìa khóa thì lập tức khép kín, lúc đi ra ngoài lại sử dụng chìa khóa lần nữa mới được, thiếu năm chiếc chìa khóa là không được, người không có chìa khóa thì cho dù tiến vào cũng chỉ có cách lo lắng chờ đợi mà thôi,lo lắng người có chìa khóa không đợi hắn đã tự đi ra ngoài, mà người có chìa khóa thì hiển nhiên chủ động nắm giữ thời gian ra vào, không cần lo lắng bị kẻ khác bỏ rơi.
Vưu Na cặn kẽ giải thích nói.
Thông qua lời giải thích của hai người Lâm Khiếu Đường đã cơ bản hiểu rõ mọi chuyện, sắc mặt không hề có chút sóng nói:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi sau đó lấy chìa khóa và địa đồ hay sao chứ?
Vưu Na hé miệng nói:
- Địa đồ ở trong đầu của ta, còn chìa khóa thì phải co khẩu lệnh của ta mới có thể mở ra, ta chết rồi, muốn đi vào "ma tháp cấm địa" hiển nhiên độ khó tăng lên gấp trăm lần, đây chính là lí do vì sao giáo hội truy đuổi ta không tha, nhưng lại không dám giết ta.
Lâm Khiếu Đường dừng lại trên đôi mắt trong suốt của Vưu Na, bên trong ngoại trừ kiên định ra, cái gì cũng không có
- Ngươi muốn dạng che chở gì?
- Đánh đuổi kẻ xâm lấn Thụy Ma Nhĩ quốc!
Vưu Na bật thốt lên.
Lâm Khiếu Đường lạnh lùng:
- Chỉ một điểm lợi ích nho nhỏ, mà phải mạo hiểm thật lớn, thậm chí có thể bồi cả tính mệnh, ngươi cho rằng lợi thế của ngươi nhiều đến thế hay sao? Tin hay không ta lập tức giết chết ngươi!
Trên mặt Vưu Na cũng không có nhiều biểu hiện, câu trả lời ngoài ý muốn này nàng sớm đã nghĩ tới, thở dài trong lòng nói:
- Tiền bối đừng nóng giận, Vưu Na chỉ là vọng tượng một chút mà thôi, kỳ thực chỉ cần trong nửa năm trước khi tiến vào cấm địa người có thể bang trợ là được, nửa năm sau Vưu Na cũng sẽ tiến vào trong cấm địa tầm bảo.
Lâm Khiếu Đường nhấc tay, tung một khối ngọc thạch rồi nói:
- Đến lúc đó, chỉ cần ngươi rót nguyên lực vào trong khối ngọc thạch này, ta sẽ biết ngươi ở chỗ nào, tự nhiên sẽ tới tìm ngươi,, nơi đây không còn ở lâu, tốt nhất các ngươi hãy tiến vào trong lãnh thổ của Nạp Đạt Tư công quốc, Lai Đặc giáo nhất định không từ bỏ ý đồ.
Còn muốn nói gì đó thì thanh niên trước mắt đã xoay người rời đi.
- Công chúa, sao phải khổ như vậy chứ? Đạt Khắc giáo và Nạp Đạt Tư công quốc bang trợ có phải là tốt hơn không?
Ba Mã không giải thích được hỏi.
- Chưa chắc!
Vưu Na khẳng định nói ra hai chữ, dừng một chút lại nói:
- Muốn từ căn bản giải quyết được nguy cơ của Thụy Ma Nhĩ quốc thì chúng ta nhất định phải có được một cao thủ linh hồn giai tọa trấn, "ma tháp cấm địa" chính là hy vọng duy nhất của chúng ta, chỉ cần tìm dược "linh vương đan" trong "ma tháp" ta nhất định có thể đột phá được bình cảnh đại sư giai tiến vào linh hồn giai.
Hai mắt của Vưu Na hiện lên quyết tâm nóng cháy.
Ba Mã lắc đầu, hiện tại khuyên cái gì đi nữa cũng chỉ phí công mà thôi, mấy nghìn năm trôi qua, mỗi một đoạn thời gian đều có rất nhiều người tiến vào trong "ma tháp cấm địa" để thử vận khí, thế nhưng cũng đã có không biết bao nhiêu cao thủ chết trong đó không ra được, thậm chí ngay cả một số cao thủ cấp quái vật cũng phải bỏ mạng lại bên trong, người có thể đi ra ngoài đã ít lại càng ít hơn, mà những bảo bối trong cấm địa thì thường chỉ có mấy lão quái vật trong tình huống ngẫu nhiên bắt gặp mà thu được, còn về phần vùng đất trung tâm trong ma tháp chỉ có mấy siêu cấp quái vật địa vương cấp từng nhìn thấy mà thôi.
Trong mắt của Ba Mã thì xông vào "ma tháp cấm địa" là một chuyện gian nan còn hơn cố công phục quốc.
Một lúc lâu sau, trên bầu trời biên cảnh Nạp Đạt Tư công quốc xuất hiện một bàn tay huyễn ảnh khổng lồ tán phát ra quang mang màu càng nhạt, trên bàn tay khổng lồ này có sáu người đang đứng, chính là Lâm Khiếu Đường ,Tân Tây Á, A Mạn Đạt, La Cách Tư, Tác Cáp Đồ và Ngả Tháp.
Lại bay một hồi, nguyên lực của Lâm Khiếu Đường trầm xuống, bàn tay khổng lồ màu vàng từ không trung vững vàng hạ xuống dưới đất.
- A Mạn Đạt, hai người thực sự quyết định quay lại hải đảo hay sao?
Lâm Khiếu Đường tiếc hận hỏi.
La Cách Tư ngại ngùng nói:
- Ta và A Mạn Đạt ngoài trừ có chút tài năng trong việc nghiên cứu ma pháp trận ra, cái gì cũng không biết, hiện tại nếu như tiếp tục theo bên người Lâm tiên sinh chính là trói buộc, nói không chừng còn có thể xảy ra chuyện xấu, chẳng bằng quay lại hải đảo ẩn cư, nghiên cứu ma pháp trận, sẽ có một ngày chúng ta nghiên cứu được ma pháp trận hoàn hảo nhất, đây là mộng tưởng lớn nhất của hai người chúng ta.
Nhìn ánh mắt kiện định của A Mạn Đạt, Lâm Khiếu Đường không hề giữ lại
- Khi nào có thời gian, ta sẽ đến gặp các ngươi, trên đường cẩn thận, ta sẽ không đưa tiễn các ngươi nữa.
A Mạn Đạt tuy có chút không muốn trong lòng, trước đó nàng đã từng ký khế ước với Lâm Khiếu Đương, nhưng từ khi Tân Tây Á thành lập khế ước càng bất bình đẳng hơn, Lâm Khiếu Đường lợi dụng tu vi có chút đại thành của mình sảng khoái đơn phương chặt đứt liên hệ khế ước với nàng.
A Mạn Đạt đối với điều này cực kỳ cảm kích, vô luận là tu vi cao đến bao nhiêu, muốn chặt đứt khế ước nhất định phải trả một cái giá không nhỏ, cũng bởi vì thế mà Lâm Khiếu Đường đã tổn hao tròn ba cấp nguyên lực giá trị, nói cách khác, hiện tại thực lực của hắn vì chặt khế ước nên đã giảm hơn một bậc.
Kỳ thực Lâm Khiếu Đường cũng không cần phải làm như vậy, bởi vì khế ước đối với bản thân hắn không hề có bất cứ tác động xấu nào, ngược lại có nhiều chỗ tốt, nhưng lại vì muốn A Mạn Đạt được thoải mái tự do, nên đã không ngần ngại chặt đứt khế ước. Trong lòng A Mạn Đạt vô cùng cảm động, hốc mắt dưng dưng rung động
- Lâm tiên sinh, người còn nhớ ước định lúc ban đầu giữa chúng ta hay không?
Lâm Khiếu Đường có điểm nghi hoặc nhìn vị tiểu thư mỹ nhân ngư mỹ lệ. Nàng lau lau khóe mắt, lại nói:
- Chỉ cần ta có thể nghiên cứu thành công ngự thú ma pháp trận mười lăm cấp nghiên cứu thành công, nhất định sẽ dành cho Lâm tiên sinh, ngài phải quay lại lấy!
Lâm Khiếu Đường bừng tỉnh cười
- Ước định ban đầu của chúng ta là hai mươi năm, hiện tại đã qua mười năm rồi, mười năm nữa nhất định ta sẽ tới hải đảo của các ngươi lấy thứ đó, đến lúc đó đừng tay không ra về a!
A Mạn Đạt uyển chuyển hàm xúc cười
- Chỉ sợ người không đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tác Cáp Đồ và Ngả Tháp cũng đi theo, bọn họ đối với tu vi bản thân cực kỳ không hài lòng, lại nhìn thấy Lâm Khiếu Đường, chịu đả kích nặng nề, mong muốn có một địa phương bí mật tập trung tu luyện, hải đảo của A Mạn Đạt hiển nhiên là một tuyển chọn rất tốt.
Nhìn bóng lưng của bốn người, Lâm Khiếu Đường có chút phiền muộn, Tân Tây Á vẫn lẳng lặng đứng phía sau, một hồi lâu mới nói:
- Chủ nhân, chúng ta cũng nên đi rồi, còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành!