Mục lục
Đấu Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người lưng gù xuất hiện, cục diện tựa hồ lặng lẽ biến đổi!

Liễu Vân Hải mặc dù bị đánh bại hôn mê, nhưng Vương gia tộc nhân cùng các đệ tử Phiêu Tiên Các, chẳng những không tán loạn mà chạy, trái lại tinh thần càng có vẻ hưng phấn hơn.

Phiêu Tiên Các đại các lão La Oa, 2 tinh đạo sĩ, thực lực hơn xa Liễu Vân Hải.

Phương Đại Dũng tựa hồ đối với người lưng gù này rất sợ hãi, vẻ dũng mãnh phi thường lúc trước không còn sót lại chút gì, không biết từ bao giờ đã thối lui đến bên người đệ đệ hắn Phương Tiểu Dũng đang bị trọng thương, thì thầm gì đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Có thể làm trọng thương Liễu huynh, vị tiểu hữu này quả nhiên không tồi, để cho ta tới bồi tiểu hữu vài chiêu a!" Lảo đảo đi tới giữa sân, La Oa nhìn có vẻ như rất nỗ lực làm cho cái lưng đứng thẳng lên, đáng tiếc hiệu quả cũng không lớn.

Ngăn cản được một kích toàn lực của Lâm Bình, Lâm Vân Hải hôn mê nằm ở phía sau La Oa.

Quanh người Lâm Bình bỗng nhiên dâng lên một cỗ áp lực khó tả, hầu như làm cho hắn không thể thở nổi. Không giống, hoàn toàn không giống, hắn cùng với Liễu Vân Hải căn bản không phải cùng một cấp bậc.

"Ha ha, ngươi lão gù này, thừa lúc tiểu bối ở trước mặt đang bổ sung năng lượng, còn có thể ra oai! Thật là mất thể diện!"

Theo một tiếng cười to, một gã đại hán cùng mấy người từ xa đi tới, trong thời gian nháy mắt đã ở bên cạnh người Lâm Bình.

Lâm Bình sửng sốt, vội vàng hành lễ nói: "Đệ tử Lâm Bình, ra mắt Ngô tiền bối!"

Đôi mắt Phương Đại Dũng sáng lên, lập tức chạy tới: "Ngô đại ca, Ngài đã tới rồi! Thuộc hạ vô năng không thể đánh đuổi được bọn chúng."

Đại hán khoát tay nói, "Ai, năng lực có hạn, tận lực là được, đừng đem những lời ủ rũ này nói ra, lão ca nghe không quen, hay là ngươi đi trước giúp đệ đệ của ngươi chữa thương a, nơi này để ta lo liệu."

"Dạ!" Phương Đại Dũng cung kính lên tiếng trả lời rồi lui xuống.

Kỳ thực lấy thân phận của Phương Đại Dũng cũng không nhất định phải làm như vậy, nhưng trước mắt đại hán này ở Thiên Nam Tông tuyệt đối là người đứng thứ hai, thực lực tự nhiên mạnh mẽ, tu vi 3 tinh võ sĩ mạnh mẽ không gì sánh được, một thân thiết quyền ngang dọc tứ phương, trong phạm vi ranh giới Tân La Thành, không người nào không biết, không người nào không hiểu.

Nhìn thấy La Oa xuất hiện, Lâm gia tộc nhân và đệ tử Thiên Nam Tông sắc mặt rất khó coi, nhưng lúc đại hán này xuất hiện, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tiêu thất không thấy, mà trở thành một loại kiên định, lòng tin không gì sánh được!

"Tiểu Bình, vị đại thúc này là ai vậy?" Lâm Khiếu Đường tựa ở một thân cây, trong miệng ngậm một cây rơm, tùy tiện hỏi.

Lâm Bình thiếu chút nữa ngã sấp tại chỗ, mấy tên đệ tử Thiên Nam Tông trừng mắt liếc lại, vô tri thiếu niên, hắn hiển nhiên thật không có một chút giác ngộ.

Đại hán nghe vậy liền bị chọc cười :"Ha ha ha, vị tiểu huynh đệ này nhanh người nhanh miệng, thật là sảng khoái, tại hạ Ngô Mưu, có duyên cùng kề vai chiến đấu, mọi người chính là huynh đệ, một hồi sau nếu như là đại thúc ta chống đỡ không được, còn phải dựa vào tiểu huynh đệ nhiều hơn một ... hai ...."

Kề vai chiến đấu sao? Ta phi! Lâm Bình trong lòng thầm mắng, nếu không phải e ngại nhiều người thiệt đúng là cần trực tiếp mắng thẳng vào hắn.

Đại hán hào sảng nói, cũng không phải là thực ý, lúc đại hán dò xét thử qua, thiếu niên này nhiều nhất bất quá cũng chỉ là 9 tinh võ phó mà thôi, được cái nhìn hắn có điểm thuận mắt, nghĩ cái gì nói cái đó.

Lâm Khiếu Đường khom lưng chắp tay, "Đại thúc thần công cái thế, tiểu đệ đâu có giúp được điểm nào!"

"Ha ha ha, ủng hộ vài tiếng cũng là hỗ trợ, tiểu huynh đệ lẽ nào điểm tâm ý ấy cũng không có sao?" Đại hán cười ha hả nói.

"Tiểu đệ tuyệt đối là người thứ nhất hô hào!" Lông mi của Lâm Khiếu Đường khẽ nhích nhích làm ra vẻ giật mình nói.

"Hảo! Tiểu huynh đệ quả nhiên là người sảng khoái, ngươi chính là bằng hữu của Ngô mưu rồi, sau này nếu như ai chọc ngươi, đại thúc ta giúp ngươi xuất đầu!" Đại hán cất cao giọng nói.

Hảo cho một tên bụng dạ thẳng thắn, thật đúng là không làm ... thất vọng cái danh này của hắn rồi, Lâm Khiếu Đường ngạc nhiên thầm nghĩ, trên mặt lại tỏ ra một bộ cảm kích biểu tình, nói :"Trước tạ ơn Ngô lão ca."

Lâm Khiếu Đường cùng với Ngô mưu trong lúc đó không coi ai ra gì nói chuyện với nhau , nhưng thật ra càng hàn huyên càng ăn ý, còn kém một chút muốn dập đầu thành anh em kết bái, tựa hồ đem chuyện trước mắt quên đi không còn một mảnh.

Con mắt Lâm Bình trừng thẳng, tiểu tử này thật đúng là trâng tráo, bất quá Ngô đường chủ cũng quá tùy tiện rồi, thực sự là chưa quen biết mà đề cập ra như vậy.

La Oa hầu như bị mọi người quên béng đi, nhưng tuyệt không sốt ruột, cũng không đánh lén hay nói khiêu khích gì, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó.

"Thiên Nam Tông tứ đại phân đường, đứng đầu Thiên La Đường đường chủ, Ngô Mưu! Tiểu đệ lần này thật đúng là không uổng công, Nạp Lan tiểu thư, ngày hôm nay có thể thu thập không ít tình báo a!" Thanh niên áo xanh bỗng nhiên cười nói.

Hồng ảnh chợt lóe, căn bản không cùng với thanh niên áo xanh nói chuyện, đã nhẹ nhàng lướt tới giữa sân, thân pháp cực nhanh, mà ngay cả cao thủ như La Oa cùng với Ngô Mưu cũng không thể phát hiện.

Bất quá có một người lại bất động thanh sắc liếc mắt, lập tức làm bộ dường như không có việc gì, lại cùng Ngô Mưu nói chuyện.

"Phong độn thuật!" Vẫn hỡ hững quan sát trong sân trung niên nhân áo bào tro nhìn thấy Nạp Lan U thi triển thân pháp cũng giật mình không ít, thật ngoài ý muốn theo bản năng nói ra ba chữ.

Cuối cùng cũng nghe có người nói chuyện, thanh niên áo xanh quay lại nói :"Là a, bất quá cũng không có gì đáng kinh ngạc, Hoa U cốc ngọa hổ tàng long, tùy tiện tìm một người xem cũng có thể là cao thủ, Nạp Lan tiểu thư có bực này thân thủ cũng chẳng có gì lạ rồi."

Trầm mặc, bắt chuyện lần thứ hai thất bại!

Bỗng nhiên, giữa sân một trận cuồng phong nổi lên, cát bụi mịt mù bốn phía, ánh mắt từ từ trở nên không rõ.

"Mọi người cẩn thận một chút, là tên thích giả thần giả quỷ tới." Ngô mưu lập tức lên tiếng nhắc nhở chúng đệ tử.

"Là ai làm thương tam đệ? Là ngươi sao? Tiểu tử kia!" âm thanh âm trầm từ một chỗ khác trên quảng trường vang lên.

Hô... , một đám bụi hình cầu xuyên qua cát bụi thẳng hưởng đánh về phía Lâm Bình.

Lâm Bình kinh hãi, bụi cát hình cầu tốc độ cực nhanh căn bản không thể nào tránh né, càng thêm đáng sợ chính là cát bay bốn phía rốt cuộc hình thành một đạo chắn vô hình, làm cho hắn không thể động đậy, phảng phất giống như chính mình đối phó Liễu Vân Hải sử dụng kiếm quang, có hiệu quả ảo diệu như nhau.

Đột phá cực hạn là chỗ ảo diệu của Phá Thương Quyết, nhưng Lâm Bình đã thụ thương ở nội tạng, hiện tại hắn vẫn không thể nào nhúc nhích, mắt mở trừng trừng nhìn đám cầu cát bắn về phía bản thân.

Thực sự phải chết sao? Lâm Bình không cam lòng.

Nhưng vào lúc này, trên áo Lâm Bình căng ra, bị một người từ phía sau mãnh liệt túm lại, thân thể hơi nghiêng rời khỏi đó ba bước!

Thời điểm nguy kịch, xảo diệu tránh thoát đám bụi cát công kích!

Nguy hiểm thật, Lâm Bình kinh hãi toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Thiếu ta một trăm nguyên thạch, đừng quên đưa ta!" Thanh âm của Lâm Khiếu Đường ở phía sau Lâm bình nhàn nhạt vang lên, thanh âm từ gần ra xa.

Lúc Lâm Bình xoay người lại thì, Lâm Khiếu Đường từ lúc nào đã trở lại vị trí lúc ban đầu, hiếu kỳ nhìn cao nhân vừa tới.

Lâm Bình kinh hãi không thôi, bất quá không quên trả lời :"Ta rất hay quên, mà cũng đã quên."

Bụi cầu cát xẹt qua bên cạnh người Lâm Bình bắn về phía phòng ốc, chỉ nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một mảng tường đá bị cự lực oanh động đánh đổ, uy lực quả thực là dọa người.

Bởi cát bụi mờ mịt, cũng không có người nào thấy một màn vừa rồi, chỉ biết là đột nhiên có khủng bố cao thủ bỗng nhiên phát uy đánh đổ bờ tường đá tiến hành uy hiếp.

"Di..." một tiếng nghi hoặc bên trong cát bụi vang lên, tất cả cát bụi từ từ hạ xuống, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.

Một gã trung niên nhân mặc kim bào, sắc mặt vàng như nến đứng ở bên cạnh La Oa, chỉ thấy hắn chỉnh lại thần sắc thành cung kính, thành thật đứng ở bên cạnh trung niên nhân.

Kim bào trung niên nhân nhìn ngang qua Lâm gia cùng với Thiên Nam Tông chúng đệ tử, muốn tìm cái gì đó, bất quá lại không thu hoạch được gì, có người cứu Lâm Bình, thân pháp quỷ dị, tốc độ rất nhanh, dĩ nhiên đến hắn cũng không phát hiện được được thân ảnh của đối phương.

"Hoàng chưởng môn, đã lâu không gặp, trên mặt khí sắc càng ngày càng hồng nhuận a! Thật đáng mừng!" Thanh âm vang lên mang theo một chút ý vị châm chọc từ phía sau mấy tên đệ tử Thiên Nam Tông.

"Trương tông chủ từ lúc nào thích trốn ở phía sau môn nhân đệ tử nói chuyện rồi?" Kim bào trung niên nhân lập tức làm ra phản kích, lập tức nghi hoặc trong lòng biến mất, vừa rồi nhất định là Trương tông chủ xuất thủ cứu thanh niên kia rồi.

Ngày hôm nay đẹp trời chẳng lẽ không có người nào biết sao? Lâm Khiếu Đường buồn bực nghĩ thầm, cao thủ một người kế tiếp một người hiện thân.

"Uy, trùng hợp như vậy sao, ngươi cũng tới xem náo nhiệt!"

Trong lúc Lâm Khiếu Đường suy tư, một cái thanh âm nữ nhân đường đột từ phía sau truyền đến, tiếng nói thật dễ nghe còn pha thêm một chút hoạt bát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK